mới lặng lẽ nhả ra một câu: “Cô thực sự rất giống một người bạn của tôi”,
“ỷ anh là gì?”, Bạch Tinh Nhiên không hiểu.
“Hay nói cách khác, đó chính là rất thật thà”, Nam Cung Thiên Ân hít nhẹ một hơi,
trong lòng chợt dấy lên một cảm giác đăng chát.
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh một cái, đột nhiên phát hiện ra mu bàn tay anh có vết
máu, liền quan tâm hỏi: “Tay của anh bị sao thế?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn vào mu bàn tay mình một cái, đó là do vừa nãy bị xe đẩy
làm trầy xước, vết thương dài vài centimet, nhưng không sâu lắm, anh thậm chí
còn không thấy đau. Lúc này bị Bạch Tinh Nhiên hỏi như vậy mới đưa mắt nhìn
xuống vết thương một cái.
“Tôi đến xin bác sĩ chút thuốc về bôi cho anh”, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy định đi
đến quầy y tả.
Nam Cung Thiên Ân vội vàng nói: “Không cần đầu, tôi có thuốc trên xe rồi”.
“Ôi trời…”, vừa nhắc đến xe, Bạch Tinh Nhiên mới sực nhớ ra câu nói của Chu Chu,
vội vàng nói với Nam Cung Thiên Ân: “Tôi xin lỗi Thiên Ân thiếu gia, tôi quên mất
nói với anh, vợ anh đỗ xe ở bên đường đợi anh rồi, bảo anh mau ra đó.
“Tôi biết rồi”, Nam Cung Thiên Ân đáp một tiếng, nhưng không hề hành động.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh không đi, thế là đến chỗ y tá xin một ít thuốc và băng
gạc.
Sau khi ngồi xuống bên cạnh anh, cô dùng một tay cầm bàn tay anh lên, sau khi lấy
tăm bông làm sạch vết thương, liền rắc chút bột kháng viêm lên, sau đó dùng băng
gạc quấn quanh vết thương cho anh.
Nam Cung Thiên Ân nhìn vẻ tận tình của cô, ảnh đèn chiếu từ hành lang vào, khiến
hàng mi dài của cô tạo thành một chiếc bóng hình quạt, anh vô tình như bị mê
mẩn. Cô trước mắt anh, thực sự rất giống Bạch Tinh Nhiên của anh, giọng nói
giống, thần sắc giống, tính cách cũng giống…
“Anh về nhà đừng có động vào nước nhé, với lại chỗ thuốc này anh mang về bối đi,
thuốc ở bệnh viện chắc chắn có tác dụng tốt hơn thuốc trên xe anh nhiều” Bạch
Tinh Nhiên ngẩng đầu mới phát hiện ra đôi mắt anh cứ thể nhìn chăm chăm vào
cô. Khuôn mặt cô lập tức ửng đỏ, cố tình gọi to một tiếng: “Thiên Ân thiếu gia”.
Nam Cung Thiên Ân lúc này mới định thần lại, cúi xuống nhìn thuốc trong tay cô,
lắc đầu nói: “Không cần đâu, trong nhà tôi cũng có rồi
Bạch Tinh Nhiên cũng không làm khó anh, gật đầu nói: “Thôi được, cũng muộn rồi
đấy, anh mau đi xuống đi, đừng để vợ anh chờ sốt ruột”.
Nam Cung Thiên Ân vẫn không đi, còn hỏi lại: “Hình như cô chưa gọi điện cho bố
Vãn Nhiên?”,
“Anh ấy đang có một cuộc họp gấp, vì bác sĩ cũng nói Vãn Nhiên không bị gì
nghiêm trọng, nên tôi định nửa tiếng nữa mới gọi cho anh ấy”, Bạch Tinh Nhiên
nói.
Lúc ban đầu vì cô quá lo lắng, không còn sức mà gọi điện thoại nữa, giờ bác sĩ nói
Vãn Nhiên không sao, cô liền không muốn làm phiền Kiều Phong làm việc.
Nam Cung Thiên Ân im lặng một lúc mới nói: “Tôi ở đây cùng cô chờ Văn Nhiên đi
ra
“Không cần đầu…”
“Tuy con bé không phải là con gái tôi, nhưng lại là do tôi đưa đến, tôi hi vọng có
thể chắc chắn được con bé không sao thì mới về”, anh kiên quyết.
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, Tiểu Văn Nhiên quả nhiên đã được đưa ra
ngoài, hơn nữa đã tỉnh lại.
“Văn Nhiên…! Bạch Tinh Nhiên vội vàng chạy đến, cầm tay cô bé rồi hỏi cô y tá bên
cạnh: “Con tôi sao rồi? Bị thương có nghiêm trọng không?”.
“Mẹ ơi…, Tiểu Vãn Nhiên nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Thấy hai mắt cô bé mở ra, nghe thấy tiếng gọi ‘mẹ ơi của cô bé, Bạch Tinh Nhiên
cuối cùng thở
phào, nước mắt rơi xuống vì vui sướng.
“Con bé rốt cuộc sao rồi?”, Nam Cung Thiên Ân hỏi.
“Yên tâm đi, chỉ bị thương ngoài da, hơn nữa vết thương đã được bôi thuốc và băng
bỏ xong rồi”. một cô y tá nói.
“Tốt quá, cảm ơn bác sĩ!”, Bạch Tinh Nhiên vui mừng và yên tâm hẳn.
Một vị bác sĩ lớn tuổi đưa mắt nhìn Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên, nói
với giọng trách cứ. “Mấy người làm bố mẹ kiểu gì vậy, hôm nay vừa mới có một bé
nhập viện vì bị kẹp đứt ngón tay trong thang máy, giờ lại đến một bé bị ngã ở
thang máy, đứa bé nhỏ như vậy mà không chăm sóc cẩn thận được sao?”.
“Là do tôi không trông chừng Văn Nhiên được tốt.” Bạch Tinh Nhiên áy náy cúi
đầu nói.
“Cậu thì sao? To xác thế này mà không trông nổi con?”, bác sĩ quay sang trách
Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân sững người, rồi cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi…
“Bác sĩ ơi, chú ấy không phải bố cháu đâu”, Tiểu Vẫn Nhiên nói.
“Không phải bố cháu à?”, bác sĩ nhìn Nam Cung Thiên Ân, rồi lại nhìn Bạch Tinh
Nhiên và không nói gì nữa.
Sau khi đưa Tiểu Vẫn Nhiên vào phòng bệnh, Bạch Tinh Nhiên an ủi Tiểu Văn
Nhiên một lúc, liền quay người đi gọi điện cho Kiều Phong.
Nam Cung Thiên Ân thì ngồi bên giường nhìn Tiểu Văn Nhiên, cố tình giả vờ đau
lòng nói: “Bạn nhỏ Văn Nhiên, chủ chỉ lừa châu có một lần mà cháu không tha thứ
cho chủ được sao?”.
Miệng Tiểu Văn Nhiên trề ra: “Không được”.
“Vì sao vậy? Vừa nãy chủ đã cố gắng cứu cháu đó”.
“Nhưng cuối cùng cháu vẫn bị ngã mà, chú lừa đảo, năng lực của chủ kém quá đi.
“Đấy là vì tự cháu cứ giãy giụa nên mới bị ngã đấy chứ”.
“Nếu là chú Ultraman thì chắc chắn đã không để cháu ngã rồi”.
“…, Nam Cung Thiên Ân cạn lời, thu lại nụ cười trên mặt rồi hỏi: “Thôi được, vậy
cháu muốn thế nào?”.
“Cháu muốn chú lừa đảo hứa với cháu, sau này không được để cái cô xấu xa đánh
mẹ cháu nữa”, Tiểu Vãn Nhiên nói rất nghiêm túc.
“Văn Nhiên…, Bạch Tinh Nhiên đi đến, quở trách cô bé: “Không được ăn nói với
chủ như vậy nhé”.
“Vâng” Tiểu Vãn Nhiên gật đầu, đổi giọng nói: “Chú ơi, cháu đùa với chủ thôi, cảm
ơn chủ vừa nãy đã cứu cháu ạ”
Nam Cung Thiên Ân mim cười với cô bé, giơ tay lên xoa đầu một cái nói: “Được,
chủ hứa với cháu nhưng cháu cũng phải hứa với chủ một chuyện”
chủ hứa với cháu, nhưng cháu cũng phải hứa với chủ một chuyện .
“Chuyện gì thế?”, Tiểu Văn Nhiên tò mò mở to mắt hỏi.
“Sau này không được gọi chú là chú lừa đảo nữa”, Nam Cung Thiên Ân nói, anh
không thích kiểu gọi này, hơn nữa còn rất không thích.
Tiểu Vãn Nhiên hất đầu lên suy nghĩ: “Vậy được, sau này cháu sẽ gọi chú… gọi chú
là…”.
“Có thể gọi chú là chủ đẹp trai”, Nam Cung
Thiên Ân trả lời thay cô bé.
Không ngờ Tiểu Vãn Nhiên lại lắc đầu ngay: “Không được!”.
“Vì sao?”, Nam Cung Thiên Ân thắc mắc.
“Vì trong lòng cháu thì bố cháu là đẹp trai nhất, cho nên cháu không gọi chủ như
vậy được”, Tiểu Văn Nhiên nghiêm túc trả lời.
Bạch Tinh Nhiên không nhịn được phì cười lên một tiếng: “Bố của Văn Nhiên sắp
đến rồi”.
Điện thoại của Nam Cung Thiên Ân reo lên, anh biết là Chu Chu gọi đến, Bạch Tinh
Nhiên cũng biết, nhưng cô không dám giục anh đi nữa, vì sợ anh không vui.
May mà Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng định rời đi, anh đứng dậy khỏi mép
giường: “Nếu đã không sao rồi thì tôi đi đây”.
“Cháu chào chú lừa đảo ạ”, Tiểu Vãn Nhiên làm mặt xấu với anh một cái.
Nam Cung Thiên Ân trừng mắt: “Thì ra cháu cũng là một kẻ lừa đảo, nhóc lừa
đảo”.
Tiểu Vãn Nhiên bật cười khanh khách.
Thường xuyên nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng nghiêm túc của Nam Cung Thiên Ân,
Bạch Tinh Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân lại dễ gần dịu dàng
như vậy, trong lòng có chút ngạc nhiên tò mò, nhìn anh như thể lần đầu tiên quen
anh vậy.