Bạch Ánh An điều chỉnh lại tâm trạng, sắc mặt ảm đạm ngồi trên giường không nói gì, Hứa Nhã Dung thì lịch sự chào chị ta.
Chị Hà đặt hộp giữ nhiệt lên bàn xong, nhìn đứa bé trong nôi hỏi:
"Em bé không có gì bất thường chứ?".
"Cũng tàm tạm, ngủ cả buổi sáng", Hứa Nhã Dung mỉm cười nói xong, đi tới múc đồ ăn dinh dưỡng từ trong hộp giữ nhiệt ra.
"Nếu thiếu phu nhân và em bé đều không có vấn đề gì, vậy để bác sĩ sắp xếp sáng mai ra viện nhé", chị Hà sờ tay của đứa bé nói tiếp:
"Lão phu
nhân sợ nhìn thấy vẻ đáng thương này của em bé nên mai không đến tiễn hai người xuất viện nữa, nhưng tôi và tài xế sẽ phụ trách đưa hai người về tận nhà".
Hứa Nhã Dung mấp máy môi, định nói gì lại thôi.
Chị Hà đứng dậy, nhìn Hứa Nhã Dung hỏi:
"Bà thông gia, bà không có ý kiến gì chứ?".
"Không, đương nhiên là không rồi", Hứa Nhã Dung nắm chặt nắm đấm, nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười hài hòa.
Trong bụng nghĩ thật là quá quắt, cứ như thể nhà họ Bạch của bà ta thì rất muốn nhìn bộ dạng mắc bệnh của đứa bé vậy, đúng là ức hiếp người quá đáng!
Bà ta cắn răng, cuối cùng không kìm
Bà ta cắn răng, cuối cùng không kìm được mà hỏi một câu:
"Lão phu nhân bà ấy... quyết định để đứa bé cho nhà họ Bạch nuôi thật sao? Còn Thiên Ân thiếu gia, thật sự có thể giấu được cậu ấy sao?".
"À, đại thiếu gia đã biết rồi", chị Hà nói với vẻ như vô tình:
"Nhưng ý của đại thiếu gia cũng giống với lão phu nhân, không nhẫn tâm nhìn đứa bé chịu đau đớn, cho nên nghĩ để cho nhà họ Bạch nuôi vẫn tốt hơn".
Nụ cười trên mặt Hứa Nhã Dung cuối cùng không cầm cự được nữa, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều:
"Chị Hà, các người như vậy có hơi làm khó người khác rồi đấy".
"Sao thế?", chị Hà nhìn sang bà ta.
"Trước đây các người nói sợ Thiên
"Trước đây các người nói sợ Thiên Ân thiếu gia đau buồn, cho nên giấu cậu ấy, vì muốn tốt cho Thiên Ân thiếu gia, Ánh An nhà tôi chịu tủi thân chút cũng được.
Nhưng giờ nếu Thiên Ân thiếu gia đã biết rồi, các người lại vẫn từ chối đưa Ánh An và đứa bé này về nhà, có phải là hơi vô tình rồi không?", Hứa Nhã Dung cắn răng nói tiếp:
"Ánh An toàn tâm toàn ý muốn tốt cho Thiên Ân thiếu gia, nhưng nhà Nam Cung của các người thì sao, lại muốn nhân cơ hội này đá nó ra khỏi nhà Nam Cung, nói thì hay lắm, lão phu nhân và Thiên Ân thiếu gia sợ nhìn thấy đứa bé sẽ đau buồn, vậy nhà họ Bạch chúng tôi thì sao? Ánh An nhà chúng tôi thì sao? Lẽ nào không đau buồn chắc?".
Chị Hà cười khẩy một tiếng:
"Lúc đầu là thiếu phu nhân một mực muốn sinh đứa bé này ra, có đau buồn thê' nào chẳng phải cũng là do cô ấy tự
chuốc lấy sao?".
"Chị...", Hứa Nhã Dung cứng họng.
"Tôi nói gì sai à?", chị Hà đánh mắt sang phía Bạch Ánh An nói:
"Nếu không phải thiếu phu nhân đòi sinh đứa bé ra bằng được, thì hôm qua lão phu nhân đã không bắt đầu đổ bệnh và khóc suốt ngày đêm rồi, đại thiếu gia cũng sẽ không phải buồn bã.
Một người phụ nữ cố chấp cứng đầu không hiểu chuyện như vậy, kể cả Thiên Ân thiếu gia không cần nữa cũng là bình thường đúng không? Ai quy định kết hôn rồi thì không được ly hôn?".
Hứa Nhã Dung không ngờ chị ta lại nói một cách thẳng thừng tuyệt tình như vậy, một lúc sau bà ta mới sa sầm mặt nói:
"Đứa bé là của nhà Nam Cung co mà".
N
"Nhưng vấn đề là đứa bé không thể sống được", chị Hà cười một cách chê' giễu:
"Lúc đầu thiếu phu nhân cứ đòi sinh đứa bé này ra, chẳng qua là muốn lấy cớ giữ chắc cái vị trí của mình trong nhà Nam Cung, nhưng thiếu phu nhân lại tưởng rằng lão phu nhân và đại thiếu gia nhu nhược, tưởng bọn họ sẽ chấp nhận chiêu này của cô ấy.
Thiếu phu nhân thất bại ở chính vì bản thân không có cái số đó, sinh được đứa bé ra nhưng lại không giữ được".
"Nếu không phải vì Nam Cung Thiên Ân có bệnh, Ánh An liệu có mang cái thai dị tật không?", Hứa Nhã Dung tức tối nói.
"Lúc đầu nhà Nam Cung không có ai ủng hộ thiếu phu nhân sinh đứa bé cả, cho nên tất cả đều là cô ấy tự chuốc lấy thôi", chị Hà đi đến bên cạnh chiếc nôi, dùng tay cưng nựng đứa bé trong nôi
nói:
"Thực ra lão phu nhân cũng rất thương đứa bé này, nhưng nếu xác định là không sống nổi, có đón nhận nó cũng chỉ thêm đau buồn mà thôi.
Đương nhiên là, nếu thiếu phu nhân cũng không nỡ nhìn thấy nó từ từ yếu đi, có thể giao đứa bé cho nhà Nam Cung, nhà Nam Cung sẽ cho nó một căn biệt thự, thuê các bảo mẫu đến chăm sóc nuôi dưỡng nó, tuyệt đối sẽ không để nó phải chịu một chút tủi thân nào".
Chị Hà nói xong, nhìn hai người nói:
"Vậy ý của hai người là sao? Để đứa bé cho bên nào nuôi thì tốt hơn?".
Hứa Nhã Dung tức đến mức lồng ngực cứ thê' phập phồng, một lúc sau mới cắn răng nhả ra một câu:
"Thật quá đáng!"
"Bạch phu nhân, thực ra đây là một
trò chơi cùng tính kê' nhau, đã là trò chơi thì phải dám chơi dám thua", chị Hà nói xong, ngập ngừng một lúc lại nói:
"Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến đón hai người ra viện, đến lúc đó các người hãy quyết định để đứa bé cho bên nào nuôi .
Nói xong, chị ta cầm lấy chiếc hộp giữ nhiệt trên bàn, quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi chị Hà đi khỏi, Bạch Ánh An lập tức lăn từ trên giường xuống đất kêu:
"Đúng là ức hiếp người quá đáng! Thật là quá quắt!"
Hứa Nhã Dung cũng bị tức điên lên, chỉ là bà ta không bị mất bình tĩnh đến mức gào thét như Bạch Ánh An.
Bạch Ánh An chửi một câu không thấy hả lòng hả dạ, thê' là quay sang
Bạch Ánh An chửi một câu không thấy hả lòng hả dạ, thê' là quay sang chỗ đứa bé nằm trong nôi:
"Nếu biết trước có kết quả này tôi còn cần nó làm gì? Ném nó ra ngoài cho tôi! Ném ra ngoài...!".
"Bạch tiểu thư, cô đừng quá kích động", bảo mẫu không hiểu gì sợ Bạch Ánh An lấy đứa bé ra trút giận, vội vàng bế đứa bé ra khỏi nôi và ôm vào lòng.
"Nhà Nam Cung cũng không cần nó, chúng tôi còn cần nó làm gì? Tôi bảo các người ném nó ra ngoài nghe thấy không hả?", Bạch Ánh An vẫn cứ thê' kêu gào.
Bảo mẫu bất lực nói:
"Bạch tiếu thư, đây là con trai mà cô đã sinh ra, cô muốn ném đi đâu chứ?".
"Mẹ... làm thê' nào bây giờ?", Bạch
Ánh An quay sang túm lấy cánh tay Hứa Nhã Dung lắc mạnh:
"Mẹ, Nam Cung Thiên Ân lại không cần con, cũng không cần con trai của anh ấy nữa, những gì mà chúng ta đã làm đều công cốc hết rồi, làm thế nào bây giờ...".
"Đừng có làm mẹ bực mình!", Hứa Nhã Dung đẩy hai tay cô ta xuống, tức giận nói:
"Có chuyện gì cũng để mẹ phải nghĩ cách giúp con, đầu óc con để làm gì hả?".
"Mẹ...", Bạch Ánh An tủi thân khóc nức lên.
Để vào được nhà Nam Cung, cô ta đã cố gắng cả nửa năm trời, để tóc dài, giảm béo, bắt chước từng câu từng chữ, từng hành động cử chỉ của Bạch Tinh Nhiên...
Nếu lần này không vào được nhà
Để vào được nhà Nam Cung, cô ta đã cố gắng cả nửa năm trời, để tóc dài, giảm béo, bắt chước từng câu từng chữ, từng hành động cử chỉ của Bạch Tinh Nhiên...
Nếu lần này không vào được nhà Nam Cung, vậy thì cô ta sẽ không bao giờ có cơ hội để vào nữa, những nỗ lực nửa năm qua cũng của cô ta cũng phí công vô ích.
Cô ta không can tâm, cô ta làm sao mà cam tâm nổi.