Dưới mặt nước êm ả bỗng xuất hiện một bóng người, Bạch Tinh Nhiên hết hồn, cơ thể theo bản năng lùi ra sau.
Khi cô thấy là Nam Cung Thiên Ân thì mới thở phào, hất nước lạnh vào mặt anh hỏi:
"Lạnh không?".
Nam Cung Thiên Ân nhắm mắt một lúc, sau đó một tay túm cánh tay cô, một tay dí đầu cô vào mặt nước:
"Thử đi thì biết".
"Ưm....” Bạch Tinh Nhiên chí cảm thấy gương mặt lạnh băng, lạnh như
dao cắt.
Cô vốn đã sợ nước, bị anh ấn vào nước như vậy thì vừa lạnh vừa sợ, bỗng chốc sợ đến mức khua khoắng hai tay gào thét:
"Cứu mạng....”
Trên mặt nước xuất hiện bọt nước ùng ục, mặc dù Nam Cung Thiên Ân đấy cô dậy khỏi nước rất nhanh, nhưng cô vẫn sợ đến mức mất cả hồn, vừa ho khù khụ vừa liều mạng lau nước trên mặt bằng hai tay, mãi cô mới bình tĩnh lại được.
Cô mở mắt, nhìn gương mặt không có ý tốt lành gì của Nam Cung Thiên Ân, trong lòng rùng mình một cái rồi bực mình nói:
"Nam Cung Thiên Ân! Anh biết rõ em sợ nước nhất mà anh còn làm thế".
"Np'ii pm khnnn gní niirrr thì anh
"Nếu em không sợ nước thì anh cũng chẳng buồn cho em thử", Nam Cung Thiên Ân nhìn cô đến cả tóc mai cũng đang nhỏ nước:
"Sao? Lạnh không?".
"Anh khốn kiếp!", Bạch Tinh Nhiên vốc nước hất vào mặt anh.
Nam Cung Thiên Ân tránh đi, lòng bàn tay lại túm cánh tay cô, một tay khác thì đỡ mặt cô ấn vào nước.
Bạch Tinh Nhiên tưởng anh lại muốn ấn mặt mình chìm vào nước, sợ đến mức nhắm mắt kêu oai oái, song cái chờ đợi cô không phải là nước bế bơi lạnh ngắt, mà là đôi môi đỏ thắm lành lạnh của anh.
Cô giật mình, hai tay nhanh chóng đỡ vai anh không đế mình rơi vào
nưỡc.
Đầu lưỡi anh linh hoạt tách mở hàm răng đang cắn chặt vì căng thẳng của cô, hôn sâu.
Tư thế này, nụ hôn nóng bỏng này, cả đời Bạch Tinh Nhiên vẫn là lần dầu thử, cô vừa hồi hộp vừa sợ hãi khẽ rên.
Nam Cung Thiên Ân thì lại rất hưởng thụ, đầu lưỡi tùy ý trêu đùa trong miệng cô, hưởng thụ sự căng thẳng và dựa dẫm với anh của cô lúc này.
Nếu không phải sợ cô bị cảm lạnh thì anh đã kéo cả người cô vào nước rồi.
Bạch Tinh Nhiên coi như hiểu rồi, anh thế này căn bản chính là đang trừng phạt cô, phạt cô hôm qua gặp Lâm An Nam.
Chỉ có điều hình phạt này với cô mà nói cũng quá là đáng sợ, cô thà bị anh đánh cho một trận nhừ đòn cũng không muốn thế này!
Nam Cung Thiên Ân khó khăn lắm mới buông môi cô ra, đấy cơ thế cô về bờ, nhìn cô thở hồng hộc, mặt mày đỏ bừng, cuối cùng cũng cười hài lòng.
"Lần sau còn giấu anh lén lút gặp
mặt Lâm An Nam, còn dám không
nghe điện thoại của anh thì anh sẽ lột ^ • • •
sạch em vứt vào nước", Nam Cung Thiên Ân cảnh cáo.
''Sao phải lột sạch vứt vào nước?", Bạch Tinh Nhiên khó hiếu hỏi.
"Em nói đi?", sâu trong mắt Nam Cung Thiên Ân ánh lên vẻ mập mờ.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng hiếu ra, gương mặt nhỏ nhắn nhanh chóng nóng bỏng, ôm chặt mặt mình, cảnh tượng cô cô còn chẳng dám nghĩ đến.
Lúc cô đang xấu hổ, Nam Cung Thiên Ân đã nhảy ra khỏi nước, vừa xách áo tắm trên ghế khoác lên người, buộc chặt dây, vừa đi về phía nhà chính.
Bạch Tinh Nhiên đứng dậy đi theo anh, nhìn bóng lưng thon dài của anh bật cười vui vẻ, xem ra cơn giận của anh đã hết rồi, tốt quá!
Nam Cung Thiên Ân quay đầu thấy cô cười đến mức run hết cả người, biếu cảm trên mặt đông cứng, cố ý hỏi:
"Em cười cái gì?".
"Đâu có", Bạch Tinh Nhiên thu lại nụ cười trên mặt, nhưng vẫn không thế ngăn được tâm trạng vui vẻ.
Cô tiến lên ôm cánh tay anh:
"Đột nhiên cảm thấy anh thật là đáng yêu".
"Em cũng thế", Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên vén tóc ướt bên má cô:
"Đáng yêu như con gà trong nồi".
"Anh mới là gà trong nồi, không, anh là chồng của gà trong nồi!", Bạch Tinh Nhiên ôm cánh tay anh, hai người cùng vào nhà.
Lúc vào phòng khác, Phác Luyến Dao vẫn đang xem tivi ở phòng khách, lão phu nhân không biết đã dậy từ bao giờ.
Nhìn thấy lão phu nhân, Bạch Tinh
Nhiên ngay lập tức buông bàn tay đang ôm cánh tay Nam Cung Thiên Ân xuống, lễ phép chào:
"Bà nội, chào buổi sáng".
Lão phu nhân ngước mắt liếc hai người, khẽ "ừ" một tiếng.
Phác Luyến Dao ở bên cạnh cười tủm tỉm nói:
"Anh với chị dâu kết hôn sắp hai năm rồi, tình cảm vẫn tốt thế, khiến người ta hâm mộ quá".
Bạch Tinh Nhiên nhìn Phác Luyến Dao một cái, rồi lại nhìn lão phu nhân, câu này lão phu nhân nghe chắc là chối tai lắm.
Cô không dám nói gì, mím cười với hai bọn họ nói:
"Cháu lên thay quần áo đã".
Nói xong cũng không quan tâm
Nam Cung Thiên Ân nữa, nhanh chân Phác Luyến Dao ờ bên cạnh cười tủm tỉm nói:
"Anh với chị dâu kết hôn sắp hai năm rồi, tình cảm vẫn tốt thế, khiến người ta hâm mộ quá".
Bạch Tinh Nhiên nhìn Phác Luyến Dao một cái, rồi lại nhìn lão phu nhân, câu này lão phu nhân nghe chắc là chối tai lắm.
Cô không dám nói gì, mím cười với hai bọn họ nói:
"Cháu lên thay quần áo đã".
Nói xong cũng không quan tâm Nam Cung Thiên Ân nữa, nhanh chân lên tầng.
Cô sợ mình còn ở lại nữa thì lão phu nhân sẽ lại nói mấy lời quá đáng với cô, còn Nam Cung Thiên Ân sẽ lại xảy ra mâu thuẫn với lão phu nhân vì cô.