Hôm nay lão phu nhân đã nói rõ với cô rồi, cho dù cô đồng ý hay không, Nam Cung Thiên Ân vẫn nhất định sẽ cưới Chu Chu, cũng nhất định phải cưới cô ta.
Bác sĩ Trương nhắc nhở:
"Thiếu phu nhân, tôi nghĩ Thiên Ân thiếu gia nhất định có thế cảm nhận được cô đã đến đây, nhưng cô không được làm phiền cậu ấy lâu, cho nên vẫn phải mời cô đi ra cho".
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, sau khi
nhìn thêm Nam Cung Thiên Ân một lần nữa, mới quay người đi ra khỏi phòng chăm sóc tích cực cùng bác sĩ Trương.
Cả đêm qua không ngủ, hôm nay lại ở bệnh viện cả ngày, Bạch Tinh Nhiên cố gắng gượng ngồi trước cửa phòng bệnh được hai tiếng, cuối cùng không cầm cự được nữa liền ngủ thiếp đi.
Cô ngủ đến khi trời đã sáng hẳn, mở mắt ra nhìn thấy không gian lạ hoắc xung quanh nên cô hơi mơ màng, một lúc sau mới tính ngủ hẳn.
Khi cô định thần lại điều dầu tiên nghĩ tới là Nam Cung Thiên Ân, không biết anh đã tỉnh dậy chưa?
Cô đứng dậy nhìn cửa phòng bệnh của Nam Cung Thiên Ân, sau đó quay người đi đến phòng làm việc của bác sĩ Trương.
Còn chưa đến giờ làm việc, bác sĩ Trương đang nằm ngủ trong phòng ngủ, thấy anh ấy vẫn ngủ, Bạch Tinh Nhiên không dám làm phiền.
Cô đành đi tới chỗ y tá trực ban, nhìn mọi người vội vàng hỏi:
"Thiên Ân thiếu gia đã tỉnh chưa vậy?".
Cô y tá lắc đầu:
"Tôi vừa đi kiếm tra phòng bệnh, Thiên Ân thiếu gia vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại".
Con tim mang theo niềm hi vọng nho nhỏ của Bạch Tinh Nhiên, ngay lập tức như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh thấu xương.
Đã hơn một ngày một đêm mà Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa tỉnh!
Trước đây đều là anh phát bệnh vào ban đêm, đến sáng là tỉnh lại.
Rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào anh không định tính lại nữa sao?
Bạch Tinh Nhiên kìm lại sự đau đớn trong lòng, lết đôi chân mềm nhũn ra khỏi phòng trực của y tá, khi quay ra hành lang, cô từ xa nhìn thấy Chu Chu đang từ thang máy đi tới.
Bước chân cô khựng lại, sau đó cắn răng bước lên phía trước.
"Cô đến làm gì?", cô hỏi với giọng tức giận.
Chu Chu nhìn cô, trong bộ dạng như sắp khóc:
"Tinh Nhiên, tôi đến đế thăm Thiên Ân thiếu gia".
"Cô hại anh ấy đến mức này rồi còn có mặt mũi đến thăm anh ấy sao?", Bạch Tinh Nhiên vừa nói vừa đấy cô ta, vừa đấy vừa tức tối:
"Cô đi, đi đi...!"
Cô mặc kệ cô ta là tình nhân định mệnh gì đó, cô chỉ biết nếu không phải người phụ nữ này câu kết với Lâm An Nam hại cô, Nam Cung Thiên Ân sẽ không phát bệnh.
Nếu không vì cô ta chạy đến chung cư uống rượu với Nam Cung Thiên Ân đế thực hiện được âm mưu của mình, Nam Cung Thiên Ân có lẽ đã không phát bệnh nghiêm trọng đến vậy.
Tóm lại Nam Cung Thiên Ân trở nên như thế này, đều là do người phụ nữ này và Lâm An Nam hại!
"Tinh Nhiên, cô đừng như vậy, tôi
thật sự chỉ là muốn đến thăm Thiên Ân thiếu gia, chứ không có ý gì khác....”
“Thiên Ân thiếu gia giờ đang nằm bất tính trong đó, cũng không nhìn thấy cô được, giờ cô đang diễn cho ai xem chứ? cho tôi xem hay sao?", Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ta càng thêm tức tối hơn:
"Đã lúc này rồi mà cô vẫn còn tâm trí đế diễn kich?".
"Tôi không hiểu cô đang nói gì....”
“Tôi rất hiếu!", Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào cô ta:
"Tôi không hiếu, nếu cô đã biết lão phu nhân sẽ làm chủ đế cô gả cho đại thiếu gia, vì sao còn cố gắng hãm hại
"Tôi hại cô gì chứ?".
"Tôi hiểu rồi, cô không những muốn đạt được con người Nam Cung Thiên Ân, còn muốn đạt được cả trái tim anh ấy đúng không? Dã tâm của cô lớn thật đấy".
"Tôi....”
“Tôi không muốn nghe cô nói, cô cút đi cho tôi!", Bạch Tinh Nhiên bực mình ngắt lời cô ta.
"Tôi nghĩ người cút đi là cô đấy!", đầu hành lang đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng, Bạch Tinh Nhiên sững sờ, sau đó ngạc nhiên nhìn qua, cuối cùng cô cũng hiếu vì sao Nam Cung Thiên Ân không có ở đây, mà Chu tiểu thư vẫn còn diễn một cách tủi thân như vậy, thì ra là diễn để cho lão phu nhân xem.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, quay sang nói với lão phu nhân:
"Bà nội".
"Đây là bệnh viện, hai người cãi nhau như thế còn ra cái gì nữa?", lão phu nhân nhìn hai người một cái, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Bạch Tinh Nhiên:
"Bạch tiếu thư, Chu tiếu thư là người phụ nữ Thiên Ân cần lấy làm vợ, cô ấy càng có tư cách đế ở lại trong bệnh viện này".
Bạch Tinh Nhiên nhìn chu chu một cái, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, khoảnh khắc này cũng đã đến, Chu Chu sắp thay thế cô rồi.
Chu Chu lễ phép nói với lão phu nhân:
"Bà nội, bà đừng nói như thế ạ, cháu đã nói rồi, cháu sẽ tôn trọng ý kiến của Thiên Ân thiếu gia, nếu anh ấy không muốn ly hôn, vậy thì....”
“Ly hôn hay không thì ai nói cũng đều vô dụng, trừ bà ra", lão phu nhân ngắt lời cô ta luôn.
Chu Chu không nói gì, cúi mặt đứng ở đó.
Lão phu nhân quay sang Bạch Tinh Nhiên, ánh mắt nghiêm nghị không vui:
"Bạch tiểu thư, đến lúc này rồi cô vẫn không tin sự tồn tại của tình nhân định mệnh hay sao?"
Bạch Tinh Nhiên cứng họng.
"Có phải là cứ phải đợi đến khi Thiên Ân chết rồi thì cô mới thôi? Mới cam tâm?".
"Không, đương nhiên không phải vậy .
"Nếu đã không phải vậy, thì cô còn ở đây làm gì nữa?".
Giơ tay chỉ ra phía thang máy:
"Nếu cô không muốn Thiên Ân chết một cách thê thảm, thì mời cô lập tức rời khỏi đây ngay, nhà Nam Cung không hoan nghênh cô, bệnh viện này cũng không hoan nghênh cô!".
"Bà nội, bà đừng như vậy", Chu Chu nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái nói:
"Bạch tiếu thư cô ấy vì quan tâm Thiên Ân nên mới ở lại, cô ấy không có ác ý gì đâu ạ".
"Nếu nó không có ác ý gì, thì đã không mặc kệ sự sống chết của Thiên Ân rồi cứ bám mãi ở nhà Nam Cung như vậy", lão phu nhân tức giận lườm Bach Tinh Nhiên môt cái.
Bạch Tinh Nhiên nhìn bộ dạng bài xích của lão phu nhân, nhìn vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của Chu Chu, cuối cùng không kìm được rồi quay bước đi ra phía thang máy.
Tuy cô rất lo lắng cho Nam Cung Thiên Ân, rất muốn ở đây chờ anh tỉnh lại, nhưng lão phu nhân không cho cô cơ hội này, thậm chí còn dùng những lời lẽ khó nghe đế sỉ nhục cô.
Nếu không phải trong lòng cô vẫn còn yêu Nam Cung Thiên Ân, cô đã quay đầu rời khỏi từ lâu rồi.
Đi ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, sưởi ấm cơ thế đang lạnh buốt của cô.
Cô ngẩng mặt lên đón lấy những tia nắng chói chang, ánh nắng làm cho chói mắt, chói đến mức nước mắt cô tuôn ra.
Cuối cùng cô không kìm được òa khóc lên.
"Tinh Nhiên, cậu vẫn ổn chứ?", Tô Tích vừa tới bệnh viện liền nhìn thấy cô đứng khóc ở cổng, thế là đi đến nhìn cô hỏi:
"Thiên Ân thiếu gia vẫn chưa tỉnh lại à?".
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, vừa khóc vừa nhìn cô ấy:
"Tiếu Tích, mình không muốn anh ấy chết, nhưng mình lại không giúp được gì cả".
Tô Tích ôm lấy cô, vỗ vào vai cô an ủi:
"Được rồi được rồi, mình biết cậu lo lắng, chúng mình cùng chờ xem, biết đâu chiều lại tỉnh thì sao?".
Nước mắt cứ thế rơi xuống, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu nghẹn ngào nói:
"Lão phu nhân không cho mình cơ hội chờ đợi, bà ấy bảo mình cút khỏi nhà Nam Cung, bà ấy đã tìm thấy người có thế thay thế mình rồi".