Chương 268: Mỗi người một ý đồ (4)
“Nếu chị muốn nổi điên thì mời đi ra ngoài mà nổi điên, tôi không có thời gian ở đây với chị, cũng không mặt dày như chị mà mất thể diện ở đây được”, Bạch Tinh Nhiên cũng tức
Nếu không phải vì người phụ nữ trước mặt này, cô có đến mức phải rơi vào con đường như hôm nay không? Có đến mức hết lần này đến lần khác rơi xuống nước không?
Nếu không phải vì cô ta, có lẽ giờ cô đang tiếp tục làm thiết kế mỹ thuật ở một công ty nhỏ rồi, tiếp tục dạy bọn trẻ học vẽ, biết đâu còn cưới Lâm An Nam nhưng tuyệt đối sẽ không phải cưới trong tình cảnh như
bây giờ.
Nếu không phải vì cô ta, cô sẽ được làm một cô dâu hạnh phúc vui vẻ!
Nghĩ đến những điều này, nghĩ đến chuyện rơi xuống nước vừa rồi, Bạch Tinh Nhiên càng tức đến mức đau cả ruột gan.
Bạch Ánh An lại không hề quan tâm cơn tức giận của cô, cũng chưa bao giờ đế ý đến cảm xúc của cô, mà càng khó chịu hét lên:
“Thế diện? Bạch Tinh Nhiên mày cũng có thể diện sao? Lúc mày nhìn chằm chằm Nam Cung Thiên Ân một cách đắm đuối trước mặt bao nhiêu người sao mày không cảm thấy mất thể diện? Lúc mày ở dưới nước giả vờ giả vịt ôm chặt Nam Cung Thiên Ân sao ôm chặt Nam Cung Thiên Ân sao mày không thấy mất mặt? Tao thấy mày muốn nhân cơ hội dụ dỗ anh ấy thì đúng hơn? mày muốn cướp người đàn ông của tao phải không? mày tưởng giờ mày trốn được phía sau lưng Lâm An Nam thì tao không thế làm gì được mày đúng không?”.
Bạch Ánh An đi từng bước lên phía trước ép cô, Bạch Tinh Nhiên bị ép cứ thế lùi về phía sau, cho đến khi cơ thế cô chạm vào lưng ghế sofa.
‘’Sao hả? Có tật giật mình rồi? Không nói được gì nữa chứ gì?”, Bạch Ánh An thấy bộ dạng im lặng của cô lại càng tức giận hơn.
Bạch Tinh Nhiên hít nhẹ một hơi, liếc cô ta nói:
“Thời gian tôi ở bên Nam Cung Thiên Ân lâu hơn chị, anh ấy cũng là bố của con tôi, cho dù tôi nhớ anh ấy, nghĩ đến anh ấy thì đã sao? Chẳng phải dều do chị mà nên sao? Chị tát thêm cái nữa có thể khiến cho tất cả cảm giác trong lòng tôi đều hết sạch không? Nếu được thì tôi cảm ơn ch . Tôi đã nói rồi tôi không còn ý nghĩ gì khác về anh ấy nữa, tôi và Lâm An Nam sắp cưới nhau, nếu chị vẫn còn cố tình gây sự như thế, vậy thì chúng ta không chơi nữa được chứ?”.
Bạch Tinh Nhiên cũng không biết lấy can đảm ở đâu, đấy một phát khiến Bạch Ánh An ngã luôn xuống đất, trừng mắt nhìn cô ta gào lên:
“Chúng ta không chơi nữa là được chứ gì? Chị tưởng giờ cuộc sống của tôi rất tốt à? Chị tưởng ăn mặc lộ liễu như thế này, trang điếm đậm như thế này thoải mái lắm sao? Bạch Ánh An toi noi cho ch Diet tôi ch u đủ rồi! Tôi không chơi nữa! Chị muốn làm gì thì cứ làm đi!”.
Bạch Ánh An bị cô nói cho vừa tức vừa lo, cô lại dám thừa nhận mình nhớ Nam Cung Thiên Ân? Lúc này cô lại dám nói là không chơi nữa? Vậy cô ta phải làm sao?
“mày điên rồi à?!”, Bạch Ánh An bò từ dưới đất dậy.
“Đúng, tôi đang điên đấy, tôi chẳng cần gì hết nữa, tôi không muốn sống nữa! Tôi chết cùng chị là được chứ gì?”, Bạch Tinh Nhiên càng nói kêu gào lớn tiếng hơn.
Cửa phòng lúc này đột nhiên có người đấy ra, Lâm An Nam nhanh chóng đi tới, ôm Bạch Tinh Nhiên đang kích động gào thét vào lòng, vừa vuốt tóc cô vừa vội vàng an ủi:
“Được rồi, được rồi, đừng kêu nữa, có gì từ từ nói chuyện… ngoan nào…”.
‘’Tôi còn nói gì nữa? Tôi không muốn nói gì nữa!”, Bạch Tinh Nhiên kích động cứ thế đấm vào vai anh ta.
Lâm An Nam quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Ánh An đang hoảng hốt, nhìn cô ta mà hét lên:
“Còn không mau cút ra đi?”.
Bạch Ánh An làm gì còn dám gây sự với Bạch Tinh Nhiên nữa, quay người đi ra khỏi cửa.
Sau khi Bạch Ánh An đi khỏi, Lâm An Nam hết lời an ủi Bạch Tinh Nhiên, mãi mới khiến cô bình tĩnh lại. Vừa rồi những lời mà cô kêu lên với Bạch Ánh An anh ta đều nghe thấy hết, tuy trong lòng thất vọng nhưng lại không thế làm được gì.
Anh ta ghé vào tai cô nói:
“Tinh Nhiên, cứ coi như vì tôi mà bình tĩnh lại đi được không, tôi hứa với em đây sẽ là lần cuối cùng em phải đóng vai cô ta, chỉ cần về đến Châu Thành, tổ chức đám cưới xong chúng ta sẽ rời khỏi đây luôn. Coi như vì tôi mà giữ sức khỏe, được không?”.
Bạch Tinh Nhiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Kích động một hồi xong, mọi thứ lại trở về bình thường, nếu cô thật sự có thế thoải mái mà chết cùng Bạch Ánh An, thì những ngày tiếp theo sẽ không phải chịu nhiều đau khổ đến vậy.
Bạch Ánh An ngồi một mình ờ hành lang tầng hai một lúc, bình ổn lại tâm trạng kích động vừa rồi. Cô ta biết lúc này không nên vạch trần Bạch Tinh Nhiên, nhưng cứ nghĩ đến cảnh cô ôm chặt Nam Cung Thiên Ân trong hồ là cô ta lại tức phát điên, sau đó không kiếm soát được hành vi của mình nữa.
Đúng là không nên tìm cô tính sổ đúng lúc này, thực sự là không nên…
Lòng bàn tay hơi đau, cô khẽ mở bàn tay ra mới phát hiện gói thuốc đang bị cô nắm gọn trong tay.
Cô ta hít sâu một hơi, đứng dậy khỏi ghế rồi đi vào phòng.
Khi cô ta vào phòng, Nam Cung Thiên Ân đúng lúc bước từ phòng
tắm ra, vừa lau nước trên người vừa nhìn cô ta hỏi:
“Sao em cũng về rồi thế? Không chơi với bọn Thấm Tâm nữa à?”.
“Hoa sen đã ngắm rồi, đặc sản cũng đã ăn rồi, chủ yếu nhất là…”, Bạch Ánh An đi tới nhìn anh nói:
“Anh có sao không? Có bị lạnh không?”.
“Trời nóng như vậy, chưa đến mức cảm lạnh được”, Nam Cung Thiên Ân nói.
“Chưa chắc đâu, bác sĩ Hoàng đã nói thế chất của anh không được bị lạnh, nếu không sẽ dễ bị cảm”, Bạch Ánh An quay người đi tới bàn trà:
“Em sợ anh bị cảm, nên đi tìm thuốc chống cảm cho anh này, nghe nói tác dụng rất tốt đó”. Cô ta pha với nước nóng, sau đó bưng đến trước mặt anh dịu dàng nói:
“Uống khi nóng thì mới có tác dụng được, anh mau uống đi cho nóng”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn thuốc trong tay cô ta, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười nhẹ:
“Cảm ơn em”.
Nói xong, anh đón lấy cốc thuốc.
“Cảm ơn gì chứ? Em là vợ của anh, chăm sóc anh chẳng phải là điều hiến nhiên sao”, Bạch Ánh An nhìn anh mím cười:
“Vừa nãy anh chưa được ăn bánh hoa sen, em xuống tầng dưới đem lên cho anh một ít nhé”.
“ừ, cảm ơn em”, Nam Cung Thiên Ân nói.
Sau khi Bạch Ánh An đi khỏi, Nam Cung Thiên Ân đi đến chiếc điện thoại bàn đầu giường nhấc máy lên gọi vào số phục vụ, một lúc sau một cô nhân viên trẻ đến phòng.
Anh đưa cốc thuốc còn bốc hơi nghi ngút cho cô nhân viên nói:
“giúp tôi mang cốc thuốc chống cảm này đến phòng 206 cho Bạch tiểu thư”.
“Vâng”, cô nhân viên đón lấy cốc thuốc rồi đi về phía dầu kia của hành lang.
Khi cô nhân viên phục vụ đem thuốc đến, Bạch Tinh Nhiên đã bình tĩnh trở lại, đang ngồi trước bàn trang điếm và Lâm An Nam sấy tóc cho cô.
“Có chuyện gì không?”, Lâm An Nam nhìn cô nhân viên ở cửa, tiện tay tắt luôn máy sấy.
“Chào anh chị, tôi đến để đưa thuốc ạ”, cô nhân viên bưng cốc thuốc vào trong, đứng trước mặt hai người, đưa mắt nhìn sang Bạch Tinh Nhiên hỏi:
“Xin hỏi cô là Bạch tiếu thư phải không ạ?”.
“Đúng vậy”, Bạch Tinh Nhiên nhìn chiếc cốc trong tay cô nhân viên, vì hai người họ vừa uống thuốc này xong, nên cô nhân viên đi vào là ngửi được ngay mùi của thuốc này.
“Đây là thuốc chống cảm của một anh phòng 201 bảo tôi mang đến cho chị, anh ấy nói thuốc này có tác dụng rat tot, cô nhân vien noi.
Vừa nghe thấy là anh ở phòng 201 bảo mang tới, mặt Lâm An Nam
lập tức sầm lại, lạnh lùng nói:
“Không cần đâu, cô giúp tôi trả lại cho anh ấy, nói là Bạch tiếu thư cũng vừa mới uống xong”.
Cô nhân viên hơi ngạc nhiên, sau khi đưa mắt sang nhìn Bạch Tinh Nhiên, liên gật đâu nói:
Vâng ạ, tôi sẽ đem qua đó luôn”.
Cô nhân viên định quay người đi ra, Bạch Tinh Nhiên vội vàng gọi lại:
“Chờ đã”.
Cô đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt cô nhân viên đón lấy chiếc cốc nói:
Đế tôi nhận vậy, cô cứ đi làm việc của mình đi”.
“Vâng, nếu hai anh chị không có việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài ạ”, cô nhân viên nhìn hai người gật đầu một cái rồi quay người đi ra khỏi cửa.
Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên bưng cốc nước vào nhà vệ sinh, rồi đổ nó vào bồn nước.