tiếng cho phép thì đẩy cửa vào.
Lúc anh đi vào thì vừa hay thấy Chu Chu quay người qua, nhanh chóng lau việt
nước mắt trong mắt, sau đó mới xoay người nhìn anh: “Thiên Ân, sao lại là anh?”.
Mắt cô ta đỏ ửng, hiển nhiên là không có nước mắt nhưng vừa nhìn chính là vừa
mới khóc.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta, ảnh mắt dừng ở cổ tay băng bó của cô ta, giọng nói
lộ vẻ lo lắng: “Nghe nói em bị bỏng? Nặng lắm à?”, lúc nói anh đi tới nâng tay phải
bị thương của cô ta lên.
“Không sao hết”, Chu Chu nhanh chóng rụt tay khỏi tay anh, trên mặt toàn là sợ
hãi: “Thiên Ân, anh vẫn nên đừng đến phòng em thì hơn, em sợ Tinh Nhiên sẽ
nhìn thấy”.
Nam Cung Thiên Ân hỏi một đẳng đáp một nẻo: “Sao lại bị bỏng”
“Em… bất cẩn bị bỏng.”
“Nghe Tiểu Nguyên nói là do Tỉnh Nhiên làm?”.
Chu Chu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh vội vàng nói: “Thiên Ân, anh đừng
hiểu nhầm, đừng trách Tinh Nhiên, là em chọc cô ấy tức giận”.
“Em chọc cô ấy tức giận kiểu gì?”.
“Em… tự mình tưởng bở, quá không hiểu chuyện, biết rõ mấy hôm nay tâm trạng
cô ấy không vui còn đi rót trà xin lỗi cô ấy, kết quả là cô ấy…”.
Lời phía sau cô ta không nói tiếp nữa, cứ như một đứa trẻ phạm lỗi.
“Chu tiểu thư, sao cô không dám nói thật với đại thiếu gia?”, Tiểu Nguyên ở ngoài
cửa ‘nghe không nổi nữa đột nhiên đi vào, mặt mày tức tối nói: “Rõ ràng là thiếu
phu nhân hẹn bạn đến sỉ nhục cô, nói cô tham gia biểu diễn để nổi bật, để quyến rũ
đại thiếu gia, còn mắng cô là Tuesday vô sỉ, mắng cô để tiện, hất trà lên người cô
rồi bỏ đi luôn”.
“Tiểu Nguyễn.…” Chu Chu không vui lườm cô ta một cái.
“Chẳng lẽ không phải sao? Chu tiểu thư chân thành xin lỗi, dù trong lòng có giận
thì cũng không thể hất trà nóng vào người ta chứ. Tôi không có nói bừa, đại thiếu
gia nếu anh không tin thì gọi thiếu phu nhân lên đổi chất.
Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân u ám đến mức đáng sợ, xoay người bèn rời khỏi
phòng ngủ của Chu Chu.
Chu Chu vội kéo gấu áo anh nói: “Thiên Ân, anh đừng đi trách Tinh Nhiên, vốn là
em sai, em không nên ở đây, cô ấy hiểu nhầm hay tức giận cũng là điều nên làm.
Thực ra tay em giờ đã hết đau rồi, em chỉ hơi lo tay mình sẽ ảnh hưởng đến buổi
biểu diễn ba hôm sau, thật sự không có gì đầu”.
“Thiên Ân, việc này bỏ qua đi được không?”, Chu Chu rưng rưng: “Anh giúp em
kiếm chút thuốc bỏng hiệu quả tốt, có lẽ tay em mai sẽ khỏi.
Nam Cung Thiên Ân lại nâng tay cô ta lên, nhìn vết thương bên trên nói: “Em yên
tâm, anh sẽ bảo người đưa thuốc bỏng tốt nhất đến”,
“Vậy thì được”, Chu Chu đột nhiên mim cười.
“Đi, xuống ăn cơm.
“Không, lát nữa em ăn”, nói đến ăn cơm trên mặt Chu Chu lại ánh lên vẻ sợ hãi.
Tiểu Nguyên ở bên cạnh khẽ nhắc: “Chu tiểu thư, cô đừng sợ, thiếu phu nhân
về phòng rồi”.
Chu Chu lúc này mở thở phào, xuống tầng với Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân ăn tối với Chu Chu xong, Tiểu Lâm đã đưa thuốc bỏng tới.
Nam Cung Thiên Ân bảo Chu Chu ngồi vào ghế sofa, đích thân xử lý vết thương cho
cô ta. Băng gạc được cởi từng lớp một trong tay anh, vết thương sưng tấy còn hơi
trầy da lộ ra, Nam Cung Thiên Ân giơ tay nhìn cô ta một cái, nhìn cô ta cắn môi cật
lực cố nhịn đau, trong lòng không kiềm được thương xót.
“Rất đau à?”, anh dịu giọng hỏi.
“Không đau”, Chu Chu lắc đầu nói: “Thiên Ân, để Tiểu Nguyên giúp em đi.
“Em nhịn chút”, Nam Cung Thiên Ân không nghe lời có ta bỏ việc bồi thuốc giúp
cô ta, mà cầm thuốc sát khuẩn lên sát khuẩn giúp cô ta, rồi lại bôi thuốc mỡ lên,
băng bỏ vết thương.
Sau khi xử lý xong vết thương, Chu Chu ngồi dậy khỏi sofa cứ dặn Nam Cung Thiên
Ân mãi: “Thiên Ân, anh đừng trách Tinh Nhiên, hai người giận nhau lâu vậy rồi
cũng nên làm hòa rồi, nếu không thì ern sẽ không yên lòng”.
“Em đừng lo, cứ coi đây như nhà mình là được”, Nam Cung Thiên Ân bình tĩnh nói.
Chu Chu gật đầu, xoay người về phòng.
Chu Chu đi không bao lâu thì Nam Cung Thiên Ân cũng lên tầng, anh không đến
phòng làm việc mà đẩy cửa vào phòng ngủ của Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên đang ngồi ở sofa vẽ tranh, một tay đỡ bảng vẽ một tay cầm bút
chi, không có chủ đề gì, chỉ vẽ lung tung.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô chẳng buồn ngẩng đầu lên mỉa mai: “Sao nghe xong
lời mách của tình đầu rồi, định xử em à?”.
Nam Cung Thiên Ân bị dáng vẻ không hề ăn năn này của cô kích thích, sau khi đi
nhanh đến thì quảng bút chì trong tay cô xuống đất, lạnh lùng trách: “Dù thế nào
em cũng không nên hất trà làm cô ấy bị bỏng”
Lòng bàn tay trống trơn, Bạch Tinh Nhiên buộc phải tiện tay quẳng bảng vẽ ra bên
cạnh, cô ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Thiên Ân: “Vậy giờ anh muốn thế nào? Lấy
nước nóng làm em bị bỏng lại?”.
“Em… em có thái độ gì thế hả?”, Nam Cung Thiên Ân sầm mặt.
“Em làm cô ta bị bỏng đấy thì sao? Em mắng cô ta thì sao? Chẳng lẽ em không nên
làm cô ta bị bỏng, không nên mắng sao? Chẳng lẽ cô ta không phải nghĩ trăm
phương nghìn kế quyến rũ anh sao? Em nói cho anh biết, em làm cô ta bỏng là nể
mặt anh, nếu lúc em không hỏi han gì, để mặc cô ta quậy, thì đến lúc anh phải tự
ngẫm nguyên nhân rồi đấy”.
“Cô ấy chẳng phải đã hứa với em sẽ không có suy nghĩ vượt rào với anh sao? Anh
cũng đã hứa với em, em còn muốn thế nào?”.
“Em muốn cô ta cút khỏi đây”.
“Em…”.
“Đúng thế, em vô lý thể đó, em nhỏ nhen vậy đó, em ghen ghét có ta có thể lên
biểu diễn nên mới làm cô ta bỏng tay, em muốn cô ta không lên sân khấu được,
em…”.
“Bạch Tinh Nhiên!”, Nam Cung Thiên Ân tủm cánh tay cô, kéo cô dậy khỏi sofa:
“Em bình tĩnh cho anh!”.
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, sau đó gật đầu: “Được, em bình tĩnh, anh từ từ chất vấn
em đi”.
“Trước khi anh chất vấn em, anh cho em cơ hội giải thích”, Nam Cung Thiên Ân
càng nắm chặt cổ tay cô hơn, nhìn chăm chăm cô: “Tốt nhất em cho anh một lời
giải thích hợp lý, tại sao lại hất trà vào tay cô ấy sau khi sỉ nhục cô ấy?”.
Trong ấn tượng của anh, Bạch Tinh Nhiên chưa từng nhẫn tâm làm tổn thương
người khác, cũng không phải là người tàn nhẫn như vậy.
Nhưng tay Chu Chu bị thương lại là sự thật, hơn nữa còn bị nặng như thế
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, cười khẩy “Trong mắt anh, cô ta là cô gái nhỏ ngày thơ
liều mạng cứu anh, có thể khiến anh đợi mười mấy năm. Còn em lại là một
người phụ nữ lừa dối anh hết lần này đến lần khác, tổn thương anh hết lần này đến
lần khác, anh sẽ tin lời giải thích của em sao? Em giải thích có ích không?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn chăm chăm cô, mãi mới nói: “Em đến cả thử cũng không
làm thì sao lại biết anh không tin em?”.
“Vậy được, Tô Tích đúng là đã nói mấy lời khó nghe, nhưng tính nóng nảy của Tôi
Tích anh chắc cũng biết, trà cũng là Tô Tích hất, nhưng….”, Bạch Tinh Nhiên
nghiến răng: “Trà trong ẩm đã được pha một lúc rồi, cộng thêm thời gian đổ vào
cốc nước đó căn bản không nóng. Hơn nữa nước trong cốc có một nửa đổ lên tay cô
ta, nửa còn lại đổ lên đùi em”.
Bạch Tinh Nhiên vén đồ ngủ lên đến bẹn, chỉ vào cái đùi nõn nà của mình: “Anh
nhìn em xem, lúc ấy cũng hơi đỏ, nhưng giờ thì không sao hết”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn đùi cô một cái, sắc mặt vẫn u ám: “Vậy nhỡ là nước trà
nóng bỏng thì sao?”.