Chương 261: Kế hoạch du lịch(1)
Cả một tuần liền Nam Cung Thiên Ân đều ở chung cư.
Tuy sáng đi tối về, nhưng Tiếu Ý luôn làm theo lời của Bạch Tinh Nhiên đem đồ ăn sáng qua cho anh, nói chuyện với anh, bữa sáng ngày nào cũng đa dạng các món, hầu hết là những món anh thích.
Sau khi được ăn miễn phí đồ ăn sáng cả tuần liền, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng không kìm được mà hỏi:
“Ngày nào cháu cũng đem đồ ăn sáng cho chú, chị và mẹ cháu có biết không?”.
“mẹ cháu không biết, nhưng chị có biết”, Tiếu Ý cười hi hi nói:
“Nhưng cháu đã nói với chị cháu rồi, chú là người bạn duy nhất của cháu ở đây, cho nên chị ấy sẽ không mắng cháu đâu”.
Không biết có phải vì Tiếu Ý và con của anh đều mắc bệnh tim bấm sinh giống nhau hay không, mà Nam Cung Thiên Ân luôn có một thứ tình cảm đặc biệt với Tiếu Ý.
Anh giơ tay lên xoa đầu Tiếu Ý nói:
“Chú cảm ơn”.
một tuần ở đây liên tiếp, nhưng anh chưa hề thấy Bạch Tinh Nhiên lần nào, anh hiếu tối hôm ấy khi anh đuổi cô ra ngoài đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô.
Nghĩ cũng đúng, phụ nữ người ta mặc đồ ngủ chủ động dâng tới, anh không nói gì đã đuổi ngay cô ra ngoài, người có mặt dày đến mấy chắc cũng đều bị tổn thương thôi.
“Chú ơi, hôm nay cuối tuần chú có phải đi làm không ạ?”.
“Hôm nay không đi làm, nhưng chú vẫn phải ra ngoài”.
“ô, vậy tối chú có về đây không?”, Tiếu Ý hỏi với vẻ không nỡ.
Sáng nào cũng qua chơi một lúc đã trở thành sở thích mới của cậu bé rôi.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu:
“Có”.
Trong căn biệt thự, Phác luyến Dao cố tình lượn lờ đến trước cửa phòng ngủ của Bạch Ánh An ở tầng hai, nhìn qua khe cửa, cô ta thấy Bạch Ánh An đang ngồi trên sofa không ngừng gọi điện thoại.
Khóe miệng cô ta cong lên, giơ tay gõ cửa vài cái rồi đi vào.
Bạch Ánh An thấy cô ta đi vào, trong lòng dấy lên một sự chán ghét, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nụ cười theo thói quen, nhìn cô ta vẫy tay cười:
“Chào buổi sáng”.
“Chị dâu, đang gọi điện cho anh họ à?”, Phác luyến Dao mỉm cười đi đến ngồi bên cạnh cô ta, nhìn điện thoại của cô ta hỏi:
“Anh họ đi công tác vẫn chưa về sao?”.
“Đúng thế”. “Không nghe máy à?”.
“Chắc là không tiện”, Bạch Ánh An thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
Nếu không phải tại Phác luyến Dao, Nam Cung Thiên Ân sẽ mất tích cả một tuần liền như thế này không? Đến điện thoại của cô ta cũng không nghe.
Phác luyến Dao cố tình giả vờ quan tâm hỏi:
“Chị nghĩ xem liệu có phải anh họ thấy chị chăm sóc em bé chưa được tốt nên mới tức giận cố tình tránh mặt chị không?”.
Câu nói này nghe đã biết là cố tình khiêu khích, Bạch Ánh An vốn là thiên kim tiếu thư được chiều hư sẵn, tính khí nhẫn nhịn cũng có giới hạn, bị cô ta khiêu khích như vậy lập tức giận dữ nói:
“Cô nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì lập tức cút khỏi đây cho tôi!”.
Mục đích của Phác luyến Dao chính là chọc tức cô ta, thấy cô ta tức tối, lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, đứng trước mặt cô ta giả vờ hoảng hốt:
“Chị dâu… chị sao thế…?”.
Bạch Ánh An nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô ta, cô ta vẫn đang diễn kịch, thế mà vẫn còn diễn tiếp được!
Được lắm, cô ta muốn diễn, vậy thì mình cũng diễn cùng cô ta luôn.
Khóe mắt đỏ au, nước mắt tuôn trào ra:
“Chị xin lỗi, chị… chỉ là không thích bị người khác nhắc đến đứa bé, trong lòng chị lại buồn”.
Cô ta gần như hiểu được động cơ của Phác luyến Dao, chọc cho cô ta tức giận, khiến cho cô ta không kiềm chế được mình. Chuyện xét nghiệm ADN lần trước đã khiến cô ta tức điên lên, nghĩ vẫn thấy hốt.
Nghĩ vậy, cơn giận của Bạch Ánh An hạ xuống, đứng dậy nắm bàn tay cô ta nói:
“Chị xin lỗi, luyến Dao, chị không cố ý quát em đâu”.
Phác luyến Dao nắm lấy bàn tay cô ta nói:
“Không sao, là em không tốt, không nên nhắc đến đứa bé.”
Thực ra em chí hy vọng tình cảm của chị và anh họ luôn suôn sẻ, giành thời gian cho nhau nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, dù sao mất đi đứa bé chắc chắn anh ấy tạm thời khó mà chấp nhận được sự thật này.”
Lúc này, điện thoại của Bạch Ánh An reo lên, cô ta nhìn số điện thoại trên màn hình, khóe miệng khẽ nở một nụ cười vui mừng, cô ta ấn luôn vào nút nghe trước mặt Phác Luyến Dao:
“Thiên Ân”.
“Anh xin lỗi, vừa nãy không nghe thấy điện thoại reo, sao thế?”, Nam Cung Thiên Ân dịu dàng hỏi.
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh lúc nào về thôi”.
“Anh đang trên đường về rồi, lát sẽ đến nơi”.
“Vâng, anh ăn sáng chưa? Có cần em đợi anh về cùng ăn không?”, nụ cười trên khuôn mặt Bạch Ánh An càng rạng rỡ hơn.
“Không cần đâu, anh ăn rồi”.
“Vậy anh lái xe đi, em không làm phiền anh nữa”, Bạch Ánh An cúp điện thoại, quay đầu sang nhìn Phác luyến Dao mỉm cười:
“Thiên Ân nói anh ấy đang trên đường về rồi”.
“Vậy thì được, như vậy em cũng yên tâm rồi”, Phác luyến Dao nói xong, kéo tay cô ta nói:
“Suýt nữa thì quên, bà nội bảo em gọi chị xuống ăn cơm, đi thôi, đế bà nội đợi lâu sẽ không hay”.
“ừ, đi thôi”, Bạch Ánh An vui vẻ gật đầu.
Hai người cùng đi xuống dưới nhà, vừa bước vào phòng ăn, Phác luyến Dao liền tươi cười nói:
“Bà nội, anh họ không chơi trò mất tích đâu, lát nữa sẽ về đấy”.
“Vậy sao?”.
“Đúng thế, vừa gọi điện cho chị dâu họ rồi ạ”, Phác luyến Dao kéo chiếc ghế bên cạnh Thấm Khác ra rồi ngồi xuống.
Lão phu nhân thở dài với vẻ thương xót:
“Xảy ra chuyện như vậy, trong lòng nó chắc chắn sẽ rất đau khổ, nếu muốn chơi trò mất tích thì cứ kệ nó đi, đế cho nó khuây khỏa chút cũng tốt”.
“Bà, đi một mình sao có thể khuây khỏa được, đó gọi là tự kỷ đấy”, Phác luyến Dao quay sang nói với Thấm Khác đang lật báo đọc nói:
“Thấm Khác, anh thấy đúng không?”.
“ừ, đúng thế”, Thẩm Khác vốn không nghe thấy cô ta nói gì, cứ thế trả lời đại.
“Thấm Khác, anh đang có thái độ gì thế?”, Phác luyến Dao quở trách giật lấy tờ báo trong tay cậu ta.
Thấm Khác không biết đã có chuyện gì, ngấng dầu lên bực bội nhìn cô ta hỏi:
“Sao đấy?”.
“Bà nội đang buồn vì chuyện của anh họ, bình thường anh chơi thân với anh ấy nhất, anh có thể phát biểu một vài ý kiến làm sao đế anh họ có thế thoát ra khỏi nỗi ám ảnh mất con không?”.
“À… đế anh ấy và chị dâu cùng ra ngoài du lịch với nhau? Đi giải khuây với nhau chẳng hạn?”
Thẩm Khác suy nghĩ rất nghiêm túc nhưng rốt cuộc vẫn không nghĩ ra được cách nào đặc biệt cả.
Lão phu nhân nhìn sang Bạch Ánh An, thản nhiên nói:”Nó đi với Ánh An? Thôi đi còn hơn, chỉ sợ càng đi giải khuây thì tâm trạng càng buồn chán hơn.” Phác Luyến Dao nhìn Bạch Ánh An một cái, cười nhẹ nói:”Bà nội, mất đi đứa bé, anh họ đã buồn lắm rồi, nếu tình cảm với chị dâu lại không tốt nữa, tâm trạng chỉ càng bức bối khó chịu hơn thôi, chị dâu thấy đúng không.”
Bạch Ánh An tuy không biết Phác Luyến Dao đang có mưu đồ gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến được cùng Nam Cung Thiên Ân đi du lịch, cô ta lập tức vui mừng, vôi vàng gật đầu lia lịa.
Cô ta cho rằng Phác Luyến Dao muốn lấy được lòng tin của cô ta nên mới cố tình nói giúp cô ta, không ngời câu nói tiếp theo của Phác Luyến Dao lập tức đổ hết tất cả suy đoán của cô ta.
“Nếu bà lo hai anh chị ấy cô đơn với tẻ nhạt quá, hay là gọi cả nhà luôn được không? Cả nhà đi du lịch càng vui, nhưng vậy anh họ muốn buồn chán cũng không có thời gian mà buồn chán nữa.”