“Sai rồi, cô đâu phải con gái nhà lành nữa, mà là một phụ nữ đã qua một đời chồng thôi, còn tôi tuy ép cô lấy tôi thật, nhưng người chịu ấm ức rõ ràng là tôi mà”, Nam Cung Thiên Ân đã nằm lại trên ghế, vừa lướt điện thoại vừa nói với giọng dửng dưng.
“Anh chịu ấm ức nỗi gì?”.
“Vớ được một thứ đồ secondhand, không ấm ức thì gì?”.
“Anh…”, Bạch Tinh Nhiên tức giận: “Tôi đâu có muốn gả cho anh đâu”.
“Được rồi, đừng có nói mãi vấn đề này nữa, mau chuẩn bị làm cô dâu đi”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô một cái.
Trong game, chỉ cần sau khi cặp đôi cầu hôn thành công, hệ thống sẽ tự động bắn pháo hoa, sau đó tặng cho cô dâu một bộ lễ phục. Chỉ là người ta cầu hôn thì xung quanh sẽ luôn có một đám người đứng hoan hô chúc tụng, còn Thiên Ân thiếu gia cầu hôn, lại nhận được toàn là sự khinh thường.
Bạch Tinh Nhiên cô và Thiên Ân thiếu gia nghiễm nhiên trở thành một cặp đôi gian phu dâm phụ không được mọi người ủng hộ.
Cô bực dọc nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được sự oán trách của cô, trên khuôn mặt không chút áy náy nói: “Cái cảm giác bị tất cả mọi người khinh thường, cô không thấy rất kích thích à?”.
Bạch Tinh Nhiên tức muốn ói máu, lại còn kích thích, sau này cô không cần phải sống ở trong server nữa.
Nghĩ lại một đời anh minh của cô, thế mà lại bị người đàn ông này hủy hoại hết, biết trước cô đã không lôi anh chơi game cùng rồi!
Hai người cãi nhau một hồi rồi bắt đầu đi thu dọn tàn cục, Bạch Tinh Nhiên thậm chí còn chạy đi thử lễ phục. Lễ phục mà hệ thống tặng tự động vì là miễn phí nên mẫu mã cũng chẳng được đẹp, thậm chí còn bị rất nhiều người mặc rồi.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc quay sang nói với Nam Cung Thiên Ân: “Muốn tổ chức đám cưới cũng được, tôi muốn một bộ lễ phục thật đẹp với một lễ cưới thật lớn và siêu lãng mạn”.
Nam Cung Thiên Ân dửng dưng trả lời: “Được thôi, tiện thể đến trung tâm thương mại chọn thêm chiếc nhẫn cưới nữa.”.
“Em không nghe nhầm đấy chứ? Hai người định tổ chức đám cưới á?”, ở phía không xa đột nhiên vang lên một giọng nói có vẻ kinh ngạc, sau đó là bóng dáng Phác Luyến Dao đi tới, nhìn hai người mà nói: “Có thật không đấy?”.
“Giả ấy mà”, Bạch Tinh Nhiên cười rồi đứng dậy khỏi ghế nằm, cô giơ điện thoại lên: “Chỉ là đám cưới giả ở trong game thôi”.
“Game à?”, Phác Luyến Dao cầm lấy điện thoại của cô nhìn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cô ta quay người sang cười với Nam Cung Thiên Ân: “Anh họ, thế mà em không nhìn ra đấy, anh mà cũng rảnh đến vậy cơ à”.
“Bị cô ấy dụ dỗ thôi”, Nam Cung Thiên Ân hất hàm về phía Bạch Tinh Nhiên.
Phác Luyến Dao cười lớn: “Thì ra là bị chị dâu họ dụ dỗ, xem ra đúng là gần đèn thì rạng đây”.
“Là anh ấy tự nhiên đi ghen bóng ghen gió rồi vào trong game nổi khùng đấy chứ”, Bạch Tinh Nhiên nói nhỏ trong miệng.
Tuy cô nói rất nhỏ nhưng Nam Cung Thiên Ân vẫn nghe được hết, anh giơ tay ra véo tai cô một phát, ra hiệu cảnh cáo ngầm cô chú ý ăn nói.
Bạch Tinh Nhiên bĩu môi cười hất tay anh ra: “Tôi nói gì sai chắc?”.
Hai người vừa cười vừa nói, không hề tỏ vẻ nghiêm túc cẩn trọng như bình thường trước mặt mọi người, Phác Luyến Dao nhìn hai người rồi cũng cười theo.
Bạch Tinh Nhiên trêu đùa với Nam Cung Thiên Ân một lúc mới nhớ ra hỏi Phác Luyến Dao: “Phải rồi, Luyến Dao, em đến tìm chị hay là tìm đại thiếu gia thế? Có chuyện gì không?”.
“Đương nhiên là em đến tìm chị rồi”, Phác Luyến Dao khoác tay cô cười nói: “Hôm nay em được nghỉ, Thẩm Khác lại không có thời gian cho em, cho nên em đến xem chị có muốn cùng ra ngoài đi dạo không”.
Nói xong cô ta nhìn sang Nam Cung Thiên Ân rồi cười nói với giọng có chút ẩn ý: “Nhưng em thấy hai người đang nói chuyện vui như vậy, chắc là sẽ không đi với em đâu nhỉ?”.
“À…” Bạch Tinh Nhiên cũng nhìn theo về phía Nam Cung Thiên Ân, quả thực có chút khó xử.
Khó khăn lắm Nam Cung Thiên Ân mới ở nhà nghỉ ngơi một hôm, nếu cô đi ra ngoài chơi, chẳng phải sẽ để anh ở nhà một mình buồn chán sao? Với lại trong thâm tâm cô, cô vẫn thích cảm giác được ở bên cạnh anh, mà còn là càng ngày càng thích hơn.
“Thấy chưa, em biết ngay là chị sẽ không nỡ để anh họ ở nhà mà”, Phác Luyến Dao cười rồi đứng dậy nói: “Thôi vậy, hai anh chị ngồi tâm sự với nhau đi, em đi chơi một mình cũng được”.
“Hay để chị đi với em”, Bạch Tinh Nhiên cũng đứng dậy khỏi ghế, chuyện trọng sắc khinh bạn thì cô cũng không nỡ làm, cảm thấy khá là ngại.
“Không cần đâu, anh họ hiếm lắm mới ở nhà nghỉ ngơi một hôm, chị mà đi thì anh họ cũng sẽ không vui đâu”.
Bạch Tinh Nhiên quay đầu lại nhìn Nam Cung Thiên Ân cứ cắm đầu vào điện thoại nãy giờ, trong lòng nghĩ anh cũng nên nói gì đi chứ, rốt cuộc có cần cô ở nhà không, nếu cần thì cô sẽ cắn răng mà trọng sắc khinh bạn một lần.
“Em đi đây, bye nhé”, Phác Luyến Dao vẫy tay chào hai người, quay người rời khỏi khu bể bơi.
Sau khi Phác Luyến Dao đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên đến bên cạnh Nam Cung Thiên Ân rồi ngồi xuống, mỉm cười nói: “Anh không nói gì có phải là muốn tôi ở lại với anh không thế?”.
“Lại đây, tôi nói cho cô”, Nam Cung Thiên Ân nói mà không cả ngẩng đầu lên.
Bạch Tinh Nhiên dịch lên phía trước, nghiêng người trước mặt anh.
Nam Cung Thiên Ân đột nhiên đặt điện thoại xuống, một tay ôm lấy gáy cô mà kéo lại về phía trước, khiến môi cô chạm luôn vào môi anh.
Bạch Tinh Nhiên ngẩn người ra, cô lùi lại theo bản năng, nhưng gáy cô bị anh giữ càng chặt hơn.
Tuy trong vườn hoa không có ai, nhưng cũng là nơi công cộng mà, hơn nữa Phác Luyến Dao còn chưa đi được bao xa, và chủ yếu là… cô chưa bao giờ thân mật với anh như thế này ở chỗ công cộng bao giờ cả!
Nam Cung Thiên Ân thấy cô người đơ ra như khúc gỗ mà mỉm cười, đầu lưỡi lướt trên môi và răng rồi từ từ hôn lên.
Anh ấy không sao đấy chứ? Đang yên đang lành sao lại hôn cô làm gì? Bạch Tinh Nhiên cảm thấy khó hiểu, nhưng kỹ năng hôn của Nam Cung Thiên Ân cực giỏi, nụ hôn của anh nhanh chóng khiến cô bị lấn áp tâm trí, rồi hoàn toàn chìm đắm trong sự đê mê mãnh liệt ấy.
Hôn một lúc lâu, Nam Cung Thiên Ân mới thả lỏng cô ra, liếc cô cười nói: “Lấy được cô rồi thì trò game này đối với tôi mà nói đã không còn bất kỳ ý nghĩa thách thức gì nữa, hiểu không?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu trong vô thức, rõ ràng là vẫn chưa tỉnh táo sau nụ hôn vừa rồi của anh.
“Đi thôi, ra ngoài đi dạo”, anh đứng dậy khỏi ghế.
Thấy cô còn chần chừ, anh nhếch mày: “Sao thế? Không muốn đi à?”, anh nhớ là cô rất thích đi chơi mà.
“Không phải…”.
“Vậy ý cô là sao?”.
“Tôi đang nghĩ…”, Bạch Tinh Nhiên he he cười một tiếng: “Nhỡ may lại gặp phải Chu tiểu thư của anh thì sao?”.
Điều này thì cô thực sự không thể không lo lắng rồi.
Tổng cộng cô mới cùng Nam Cung Thiên Ân đi ra ngoài có vài lần, thì đã hai lần gặp cô ấy, đây rốt cuộc là trùng hợp hay là cố ý thì đến giờ cô vẫn không hiểu nổi.
Thấy cô nói vậy, biểu cảm trên mặt của Nam Cung Thiên Ân lập tức trở nên u ám.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói: “Xin lỗi nhé, tôi chỉ là không muốn giữa chừng lại chỉ còn một mình thôi”.
“Cô đang nghi ngờ lời hứa của tôi với cô?”, Nam Cung Thiên Ân nói với giọng không vui.
“Không phải, tôi chỉ là cảm thấy tình cảm của anh dành cho Chu tiểu thư quá sâu đậm, tới mức… khó có thể thay đổi được”.
“Vậy sao? Vậy thử thay đổi xem sao”, Nam Cung Thiên Ân cười với kiểu bất lực: “Chỉ còn cách đó thôi”.
Đừng nói cô không tin, thực ra đến bản thân anh còn không tin vào anh lắm, chẳng qua đã hạ quyết tâm thì nhất định sẽ cố gắng thay đổi bản thân thôi.
Bạch Tinh Nhiên mãn nguyện cười: “Thế chúng ta đi đâu đây?”.
“Đến công viên trên biển đi, coi như bù đắp lại cho cô”, Nam Cung Thiên Ân nói.
Lần trước khi đi cùng cô, vừa bước vào công viên trên biển anh đã chạy mất luôn và để cô ở lại một mình, còn hại cho cô bị tai nạn xe nữa, trong lòng anh vẫn còn áy náy.
“Được thôi, cảm ơn anh”, Bạch Tinh Nhiên cúi đầu xuống nhìn lại bản thân: “Vậy tôi về phòng thay đồ đã”.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, cô bèn đi nhanh về phía tầng trên.
Nghĩ đến Nam Cung Thiên Ân chuẩn bị đưa cô ra ngoài chơi, Bạch Tinh Nhiên vui đến mức bước chân cảm thấy nhẹ bẫng, cô về phòng thay đồ đi chơi, khi đi xuống tầng một thấy xe của Nam Cung Thiên Ân đã chờ ở trước cửa rồi.