Chương 309: Lừa gạt chính là lừa gạt (2)
Hai người cùng đi vào trong phòng ngủ, Bạch Tinh Nhiên rót một cốc nước đặt trước mặt trợ lý Nhan, đôi mắt đỏ au nhìn cô ẩy: Tôi Diet ngoài lão phu nhân ra chí có cô là có thể nói vài câu trước mặt đại thiếu gia, cho nên tôi muốn nhờ cô giúp tôi”.
“Cô muốn nhờ tôi giúp cô cầu xin Thiên Ân thiếu gia thương tình tha cho cô sao?” “Không, tôi không hi vọng anh ấy sẽ tha cho tôi”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Tôi chỉ hi vọng anh ấy có thế tha cho mẹ và em trai tôi, việc mình tôi làm mình tôi chịu, hi vọng anh ấy đừng làm tổn hại những người vô tội.
Tiểu Ý … Tiểu Ý sức khỏe không tốt, nếu như không chữa trị kịp thời thì rất có thế sẽ … .” Cô không nói được kết cục, chớp chớp mắt, những giọt lệ tuôn ra.
Trợ lý Nhan nhìn cô nước mắt ròng ròng, bất lực cười: “Bạch tiếu thư, cô xem trọng tôi quá rồi, quan hệ giữa tôi và Thiên Ân thiếu gia không tốt như cô tưởng tượng đâu”.
“Nhưng ngoài cô ra, chẳng còn ai có thế giúp tôi cả .
“Trước đây lúc cô và Bạch Ánh An liên thủ làm ra những chuyện này, chắc phải nghĩ đến hậu quả rồi chứ?” “Xin lỗi, tôi là bị ép, là Bạch Ánh An bọn họ ép tôi”.
“Câu này cô nên nói với Thiên Ân thiếu gia, nói với tôi cũng vô dụng”.
“Tôi nói rồi, nhưng Thiên Ân thiếu gia nói bất luận là lý do gì anh ấy cũng sẽ không tha thứ cho tôi”, Bạch Tinh Nhiên vẻ mặt bất lực: “Thật ra tôi chí hi vọng anh ấy có thế tha cho Tiếu Ý, còn chẳng mong gì nữa cả”.
“Tính cách của Thiên Ân thiếu gia là như vậy, ai khuyên cũng vô dụng, thôi cứ chờ tự anh ấy nguôi giận thôi”, trợ lý Nhan bày tỏ bản thân cũng bất lực.
“Đợi anh ấy nguôi giận, chắc vĩnh viễn không bao giờ xảy ra đâu nhỉ?” Bạch Tinh Nhiên thất vọng buông mắt xuống, lúc này khi nhìn thấy trợ lý Nhan, trong lòng cô đột nhiên dấy lên một tia hi vọng, không ngờ chả mấy chốc đã trở thành một nỗi thất vọng.
Trợ lý Nhan nhìn thấy nét thất vọng trên mặt cô, lắc đầu nói: “Cái đó chưa chắc, mặc dù cô đã làm những chuyện vô cùng sai trái với Thiên Ân thiếu gia, nhưng Thiên Ân thiếu gia vẫn còn tình cảm với cô” Bạch Tinh Nhiên lại ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn cô ấy.
Trợ lý Nhan nói tiếp: “Trong chuyện này, ngoài Lâm An Nam là họ hàng nhà Nam Cung không tiện xử lý ra, ai nấy cũng đều có kết cục thê thảm, ngoại trừ cô”.
“Ngoại trừ tôi?” Bạch Tinh Nhiên cười khổ: “Kết cục của tôi vẫn còn chưa đủ thê thảm à?” “ít nhất anh ấy cũng không đối xử với cô vô tình như với Bạch Ánh An, không tàn nhẫn tặng cô một người đàn ông cường tráng, không ép cô đến bước đường cùng, không nơi nương tựa”.
Bạch Tinh Nhiên không hiếu nhìn cô ấy hỏi: “Người đàn ông cường tráng là sao?” “Tối hôm đó Thiên Ân thiếu gia bị Bạch Ánh An chuốc thuốc kích dục, Thiên Ân thiếu gia không ở nhà với Bạch Ánh An, mà tức giận thưởng cho cô ta một người đàn ông cường tráng, sau đó chạy đến chung cư tìm cô, tôi nghĩ chắc cô hiếu tại sao nhí?” trợ lý Nhan nói.
Bạch Tinh Nhiên nhớ lại Nam Cung Thiên Ân tối hôm đó, hóa ra là anh bị chuốc thuốc, thảo nào lại điên cuồng làm thịt cô hết lần này đến lần khác như thế.
Hóa ra … lúc đó anh quả nhiên đã biết bí mật giữa cô và Bạch Ánh An, uổng công cố cứ phải giả vờ, cứ che giấu, nghĩ đến những hành động của mình trước mặt anh, cô lại cảm thấy rất khó chịu.
“Mặc dù bản thân Thiên Ân thiếu gia không chịu thừa nhận, nhưng tôi có thế nhìn ra anh ấy vẫn quan tâm cô, nếu không anh ấy sẽ không đưa cô đến đây, tôi nghĩ anh ấy bây giờ đối với cô vừa yêu vừa hận, không biết nên làm gì với cô”, trợ lý Nhan nói.
Trợ lý Nhan nói rất nghiêm túc, nhưng Bạch Tinh Nhiên nghe thế không dám tin, cô căn bản không tin sau khi xảy ra chuyện này Nam Cung Thiên Ân vẫn còn quan tâm cô.
Một lúc sau, cô mới hít nhẹ một hơi, nói: “Cô nói với tôi những điều này làm gì?” Trợ lý Nhan im lặng một lúc rồi nói: “Thật ra mục đích của tôi rất đơn giản, hi vọng cô đừng làm tổn thương Thiên Ân thiếu gia, anh ấy chưa từng có lỗi với cô, cô thậm chí còn là người phụ nữ thứ hai trong lòng anh ấy ngoài Chu tiếu thư.
Cho nên, dù cô không thế toàn tâm toàn ý với anh ấy, nhưng cũng không nên tổn thương anh ấy”.
“Tôi xin lỗi … tôi không cố ý”, Bạch Tinh Nhiên áy náy nói nhỏ: “Có điều cô yên tâm, tôi sau này cũng không thể tổn thương anh ấy được nữa đâu”.
“Cái đó chưa chắc”.
“Tôi biết bản thân rất xấu, không thế tha thứ được, nhưng tôi cũng có nỗi khổ riêng, hi vọng Thiên Ân thiếu gia có thế tha thứ cho tôi.
Tôi không hi vọng trong lòng anh ấy có tôi, chí xin anh ấy đừng hận tôi, đừng làm tổn thương người nhà tôi, vậy là đủ rồi”.
Thực ra tận đáy lòng cô chẳng phải vẫn luôn có anh sao? Chỉ là thứ tình cảm đó ngay từ đầu đã không nên nảy sinh, bởi vì ngay từ đầu anh đã không thuộc về cô.
“Tôi đi trước đây”, trợ lý Nhan đứng dậy khỏi sofa: “Cô tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé”.
“Xin trợ lý Nhan giúp tôi khuyên nhủ anh ấy”, Bạch Tinh Nhiên cũng đứng dậy khỏi sofa.
Trợ lý Nhan nhìn cô rất lâu không lên tiếng, mãi đến khi thấy cả người cô có vẻ không được thoải mái.
Cuối cùng cũng không nhận lời cô, quay người rời khỏi căn biệt thự.
Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, trợ lý Nhan đi vào văn phòng Nam Cung Thiên Ân nhắc nhở: “Thiên Ân thiếu gia, không còn sớm nữa, anh nên về đi”.
Nam Cung Thiên Ân đang làm việc ngẩng đầu lên, nói với cô một câu: “Cô đưa tôi về”.
Trợ lý Nhan hơi bất ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng”.
Lúc chiếc xe rời khỏi tòa nhà của Tập đoàn Nam Cung, Nam Cung Thiên Ân ngồi ở ghế sau đột nhiên hỏi một câu: “Nghe nói cô đến gặp cô ta rồi?” Trợ lý Nhan đoán sớm muộn gì anh cũng hỏi, nhìn qua gương chiếu hậu thấy anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì gật đầu: “Vâng, mang cho cô ấy ít đồ dùng cá nhân”.
“Nhan Duyệt!”.
“Thiên Ân thiếu gia, tôi sai rồi”, trợ lý Nhan vội nói: “Thật ra, tôi cũng là … .” “Việc riêng của tôi từ lúc nào đến lượt cô nhúng tay vào vậy?” Nam Cung Thiên Ân cực kỳ không vui.
“Xin lỗi, tôi … tôi chí cảm thấy Thiên Ân thiếu gia vẫn còn tình cảm với cô ấy, thì nên tháo gỡ khúc mắc trong lòng, nhanh chóng xóa bỏ hiếu nhầm”.
“Cô sai rồi, trong việc này không có hiếu nhầm”.
“Nếu Thiên Ân thiếu gia biết cô ấy cũng là bất đắc dĩ, tại sao lại còn làm như vậy? Sau khi ép cô ấy vào tuyệt vọng bản thân có thấy vui không? Tôi thấy anh chẳng có gì là vui vẻ cả”.
“Tôi nói rồi, lừa gạt chính lừa gạt, lừa gạt vì bất cứ lý do gì cũng không đủ đế tha thứ cho tôi lỗi mà cô ta đã làm, cho nên … .” Nam Cung Thiên Ân im lặng một lúc, nói: “Trợ lý Nhan, nếu như cô còn muốn ở lại Tập đoàn Nam Cung làm việc, tốt nhất hãy quản lý tốt hành vi của mình”.
“Vâng, tôi biết rồi”, trợ lý Nhan cúi đầu.
Chiếc xe dừng lại trong biệt thự nhà Nam Cung, Nam Cung Thiên Ân nói với trợ lý Nhan: “Cô tự về trước đi, tôi ăn cơm xong xe tự lái xe về công ty”.
“Vâng, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến lão phu nhân”, trợ lý Nhan nói.
Nam Cung Thiên Ân đi vào phòng, trong phòng ăn mọi người đã bắt đầu dùng bữa, Thấm Khác, Thấm Tâm và cả Phác Luyến Dao dều có mặt, nhìn thấy anh đi vào, Phác Luyến Dao cười tươi nói: “Bà nội vừa nhắc cái thì anh họ đã về rồi”.
Nam Cung Thiên Ân đi đến bên cạnh lão phu nhân, cúi người ôm lấy bà ta cười khẽ: “Bà nội, chúc bà sinh nhật vui vẻ”.
“Ngoan, cháu về một mình à?” lão phu nhân nhìn ra bên ngoài, không thấy bóng dáng Bạch Ánh An đâu.
“Vâng, cháu từ công ty về thẳng đây”, Nam Cung Thiên Ân đi thẳng vào nhà bếp rửa tay, sau đó đến vị trí bên cạnh lão phu nhân ngồi xuống.
Lúc ăn cơm, lão phu nhân đột nhiên nói: “Tối nay hai cô của cháu sẽ đến ăn cơm, Thiên Ân, nhớ dẫn Ánh An về nhà nhé”.
Nam Cung Thiên Ân đang cầm đũa bỗng dừng lại, ngẩng dầu nhìn bà ta cười nhẹ: “Bà nội, các cô cũng không phải người ngoài, không cần phải kiểu cách như vậy chứ?”
Lão phu nhân ngẩng dầu lên, nhìn anh không hiếu nói: “Thiên Ân, cháu làm sao thế? Mọi người đều đến đủ có mỗi nó không đến còn ra thế thống gì nữa? Phải rồi, con bé Bạch Ánh An này gần đây bận cái gì thế? Bao lâu rồi không về đây ăn bữa cơm?”
Nam Cung Thiên Ân không nói gì, lão phu nhân lại hỏi: “Có phải nó không muốn về không? Cháu thay bà nói với nó, nếu như không muốn về như thế, thì ký vào đơn ly hôn đi, nhà lão phu nhân lại hỏi: “Có phải nó không muốn về không? Cháu thay bà nói với nó, nếu như không muốn về như thế, thì ký vào đơn ly hôn đi, nhà Nam Cung còn có thế cho nó một khoản tiền”.
Phác Luyến Dao nhìn Nam Cung Thiên Ân, rồi lại cười với lão phu nhân: “Bà nội, bà đừng giận, chị dâu họ có thế là vẫn đau buồn chuyện đứa bé, không muốn nhìn thấy lại buồn nên mới không về thôi ạ”.
“Nó nhìn thấy lại buồn á? Những chuyện đó chẳng phải do nó làm ra sao?” “Được rồi, bà nội, ăn cơm đi”, Nam Cung Thiên Ân gắp cho lão phu nhân một miếng thịt cá, an ủi nói.