Chương 275: Phát bệnh nơi hoang dã (3)
Cô vừa đi lên núi vừa gọi tên của Nam Cung Thiên Ân, nhưng âm thanh vọng lại ngoài tiếng mưa ra là tiếng sấm chớp. Cô cầm ô trên tay, nhưng quần áo trên người vẫn bị ướt hết, xung quanh tối đen, cô sợ mình không mau xuống núi sẽ bị sét đánh chết, sau đó sẽ bị thú dữ ăn thịt Người lý trí một chút lúc này chắc sẽ phải quay đầu xuống núi, nhưng cô từ đầu đến cuối không thể quay chân mà đi xuống được, thậm chí cô còn bước nhanh về phía trước hơn.
Cô đột nhiên nhớ ra trong ba lô mình hình như có đèn pin, thế là đặt ba lô xuống, mò được chiếc đèn pin nhỏ. Con đường phía trước cuối cùng cũng sáng hơn rất nhiều, cũng cho cô thêm niềm tin để bước tiếp.
Nhưng con đường phía trước lại càng khó đi hơn, toàn là đường vách núi, thỉnh thoảng lại mập mờ nghe thấy tiếng gầm rú của thú dữ, cô càng đi về phía trước thì trong lòng càng sợ hãi.
Cô dừng bước, dần như gục ngã hét lên một tiếng: “Nam Cung Thiên Ân! Anh đang ở đâu?!”
Phía đối diện vách núi vọng lại tiếng hét của cô, âm thanh đó được không gian xung quanh làm nó trở nên âm u khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
Đúng lúc cô đang định từ bỏ việc đi tiếp, quay đầu rời khỏi cái nơi chết tiệt này, phía trong vách núi bên cạnh đột nhiên vọng đến một tiếng rên rỉ kỳ lạ, Bạch Tình Nhiên sợ giật nảy mình, quay người chạy vội.
Cô chạy được vài bước, chân cô đột nhiên khựng lại, quay người đi vài bước về phía phát ra âm thanh, sau đó dùng đèn pin rọi lên phía trước.
Ánh sáng đèn pin chiếu vào một bóng người màu đen, cô sững sờ, là Nam Cung Thiên Ân?
Không ngờ lại là anh ấy thật sao?
Nam Cung Thiên Ân lúc này đang co người nằm bên cạnh vách núi, cơ thể anh ướt như chuột lột, lúc này đang run lên cầm cập.
Tim Bạch Tỉnh Nhiên thất lại, triệu chứng này…
là phát bệnh sao?
Cô vội vàng lao tới, một tay cầm ô che lên người anh, một tay khác cố gắng đỡ người anh dậy, vừa sốt ruột nói: “Thiên Ân thiếu gia, sao anh lại ở đây? Thuốc của anh đâu? Anh có đem theo thuốc không?”.
Gô đặt ô xuống đất bắt đầu tìm lọ thuốc trên người anh, nhưng trên người anh ngoài điện thoại và ví tiền ra thì không hề có thuốc gì cả.
Nguy rồi, anh không mang theo thuốc, làm sao bây giờ? Cô phải làm sao bây giờ?
“Thiên Ân thiếu gia, anh cố nhịn nhé, tôi đỡ anh sang chỗ không bị mưa”, Bạch Tinh Nhiên không †ìm được thuốc, đành cố hết sức kéo anh qua chỗ dưới mái đá.
Mái đá tuy không được to lắm, nhưng có thể miễn cưỡng tránh được mưa.
Sau khi kéo Nam Cung Thiên Ân qua đó xong, Bạch Tinh Nhiên lại chạy đi lấy ô, chăn phía mép.
ngoài, không để nước mưa bay vào người anh Không có thuốc, cô cũng không biết làm thế nào, lúng ta lúng túng ngồi quỳ bên cạnh anh.
“Thiên Ấn thiếu gia, anh nói cho tôi biết đi… tôi có thể làm gì cho anh đây?”, nhìn dáng vẻ của anh đau đớn đến mức run bần bật trên nên đất, cô đau lòng hỏi.
Ở đây chẳng có gì cả, không có chăn, không có giường, thậm chí đến bộ quân áo khô cũng không có… cô đưa tay ra sờ lên trán Nam Cung Thiên Ân, may mà anh chưa bị sốt.
Trong lúc bất lực, cô lấy chai nước suối từ trong ba lô của mình ra: “Thiên Ân thiếu gia, hay là anh uống chút nước đi, biết đâu sẽ dễ chịu hơn chút”.
Nam Cung Thiên Ân không để ý đến cô, cũng không nói là có cần nước hay không, thế là Bạch Tỉnh Nhiên đưa tay định đỡ người anh dậy để anh uống nước.
Lúc này Nam Cung Thiên Ân lại đột nhiên kích động đến mức lao vào người cô, đẩy cô vào bức tường bên cạnh, lưng Bạch Tỉnh Nhiên bị đập vào tường, đau đến mức cô hít ngược một hơi Nhưng cô không hề quan tâm, mà còn lao về phía trước ôm lấy Nam Cung Thiên Ân, trong lòng nóng như lửa đốt nói: “Thiên Ân thiếu gia, anh bình tĩnh lại đi, bên cạnh đều là đá, đừng để mình bị thương nhé”.
Nam Cung Thiên Ân túm lấy cổ tay cô đang đặt trên người anh, dùng sức bóp chặt cổ tay cô, trừng mắt nhìn cô lạnh lùng nói: “Cô đang quan tâm tôi sao?”.
Bạch Tinh Nhiên khựng người lại, gật đầu theo bản năng: “Tôi đương nhiên là quan tâm anh rồi, anh là anh rể của tôi mà”.
“Vậy sao? Vậy cô để tôi cắn một cái thử xem?”, anh lôi cổ tay cô lại gần, Bạch Tinh Nhiên hoảng hốt, cô chưa kịp có phản ứng gì Nam Cung Thiên Ân đã cản luôn vào tay cô.
“Á…, cô căn răng hét lên, đau đến mức mồ hôi lạnh cứ thế toát ra, cố tay cô bắt đầu vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi hàm răng của anh.
Nhưng khi không động đậy đã đau rồi, giấy giụa càng đau hơn, cô đành ngồi im lại, cắn môi, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Nam Cung Thiên Ân đột nhiên hự lên một tiếng, sau khi nhả cổ tay cô ra, kích động hất cô sang tường đá bên cạnh. Vai cô bị đập mạnh một cú, thêm vào vừa nãy lưng cũng bị đập vào tường, giờ cổ tay lại chảy đầy máu, Bạch Tinh Nhiên chỉ cảm thấy chóng mặt, cơ thể cô mềm nhữn lại rồi ngất luôn trên nền đất.
Cô năm bất động trong góc tường, máu trên cổ tay cô vẫn không ngừng chảy ra.
Sau khi nhìn thấy cô nằm bất động, Nam Cung Thiên Ân lặng lẽ ngồi dậy khỏi mặt đất, dựa vào ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin, có thể lờ mờ nhìn thấy cô dán một miếng dán silicon vào cổ tay, ngón áp út trên tay phải đeo một chiếc nhãn kim cương to với vẻ khác thường…
Tâm nhìn vốn đầy sự đau đớn của anh dần dân tụ lại thành một tia sáng lạnh lẽo…
Lâm An Nam đẩy Bạch Ánh An vào góc tường, những ngón tay bóp mạnh vào cổ của cô ta, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô ta: “Việc mà tôi đồng ý giúp cô đã làm xong rồi, còn việc cô đồng ý với tôi thì sao?”.
Bạch Ánh An bị anh ta bóp chặt cổ, đột nhiên sợ tái mặt, cô ta vừa giãy giụa vừa hổn hển nói: “Tôi…
nghĩ nó chắc chắn đã bị Phác Luyến Dao lừa lên trên núi rồi, tôi cũng không ngờ Phác Luyến Dao lại dùng lời nói dối y hệt để lừa nó, tôi tưởng cô ta chỉ muốn đối phó với tôi, ai ngờ…”.
“Nếu Bạch Tỉnh Nhiên có bị làm sao, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu”, Lâm An Nam hung dữ nói.
Vừa nãy khi mọi người tìm được Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân trên sườn núi, hai người đều đã ngất đi, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ vết thương trên cổ tay Bạch Tinh Nhiên có thể nhìn ra được Nam Cung Thiên Ân đã phát bệnh, và còn là phát bệnh khi đang ở trên núi!
Điều này khiến Lâm An Nam cảm thấy rất bất an, trong lòng Bạch Ánh An cũng lo lắng không kém.
“Anh… anh đừng kích động, bác sĩ chẳng phải đã nói rồi à, nó chỉ là hôn mê thôi… chứ không bị gì đáng lo ngại cả”, Bạch Ánh An nuốt nước miếng: “Với lại… Lâm thiếu gia, giờ không phải lúc truy cứu chuyện này, mà Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên tối qua rốt cuộc đã trải qua những gì, Nam Cung Thiên Ân… liệu có phát hiện ra điều gì không”.
“Cô chỉ biết nghĩ đến lợi ích của cô thôi!”, Lâm An Nam tức đến mức hất cô ta ra.
Bạch Ánh An đưa tay sờ lên cổ vừa bị anh ta bóp mạnh, vừa thở hổn hển vừa nói với giọng không phục: “Cái gì mà lợi ích của tôi? Lẽ nào không phải là lợi ích của Lâm thiếu gia anh sao?
Giờ chúng ta không ai biết Nam Cung Thiên Ân tối qua rốt cuộc có phát hiện ra điều gì không, nếu anh ấy phát hiện ra, anh nghĩ xem anh có thể tiếp tục có được Bạch Tỉnh Nhiên không? Anh đừng mơi”
Lâm An Nam đương nhiên hiểu được điều này, cho nên mới càng tức giận hơn: “Nếu cô trông chừng Tỉnh Nhiên giúp tôi, cô ấy làm sao có thể trúng kế Phác Luyến Dao mà đi lên núi chứ? Rồi làm sao có thể gặp được Nam Cung Thiên Ân? Nếu Nam Cung Thiên Ân tối qua phát hiện ra điều gì, thì đó cũng là do một tay cô gây nên”.
“Tôi… được, cứ coi như là do tôi gây nên đi, nhưng giờ là lúc để truy cứu chuyện này sao?”, Bạch Ánh An tức tối nói: “Con khốn Phác Luyến Dao còn chưa biết sống chết thế nào, cũng không biết Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc có phát hiện ra gì không, những chuyện này đã đủ khiến tôi váng hết cả đầu rồi, anh đừng vì vết thương bé tí trên người nó mà trách tôi nữa được không?”, Bạch Ánh An hất tay chỉ vào Bạch Tinh Nhiên đang năm ngủ say trên giường.