Chương 284: Người tính không bằng trời tính (2)
Bạch Ánh An nhìn Nam Cung Thiên Ân ngồi đối diện qua ánh nến, dưới ánh nến, một nửa mặt nghiêng của anh bị ấn trong bóng tối, nhìn còn sắc nét hơn là nhìn dưới ánh nắng mặt trời, càng gợi cảm mê người.
Không biết là do vẻ đẹp trai của anh mê hoặc, hay là vì nửa ly rượu ban nãy, cô ta lại thôi thúc muốn lập tức lao đến, cùng anh mây mưa một trận rã rời.
Ly rượu ban nãy là cô ta chuẩn bị từ trước, hơn nữa còn cho rất nhiều thuốc, bởi vì sợ Nam Cung Thiên Ân nhìn thấu nên cứ kéo dài đến khi anh hơi say và không có ý thức phòng bị đưa cho anh uống.
Dù chỉ là nửa ly, cô ta nghĩ tối nay anh cũng chạy không thoát.
Tối nay, anh nhất định phải thuộc về cô ta!
Nghĩ tới đây, cô ta không nhịn được mà cười yếu điệu.
“Sao thế? Chuyện gì mà vui thế?”, ánh mắt Nam Cung Thiên Ân nhìn xuyên qua ánh nến, dịu dàng như nước.
“Không có gì, được ăn tối lãng mạn với đại thiếu gia nên vui ấy mà”, Bạch Ánh An đứng dậy khỏi ghế, xoay người đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân, ngồi lên đùi anh rồi quàng cánh tay mảnh khảnh qua cổ anh, hôn lên môi anh: “Đại thiếu gia, chúng ta làm gì tiếp theo nhỉ?”.
Cô ta cảm giác được toàn thân mình đang dần dần có thay đổi, càng lúc càng rạo rực, cô ta tin là Nam Cung Thiên Ân cũng đã bắt đầu thay đổi giống như cô ta, bởi vì lượng rượu anh uống cũng bằng cô ta.
“Em muốn làm gì?”, Nam Cung Thiên Ân đưa một tay lên, tháo chiếc đai eo váy ngủ của cô ta ra.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng tháo, bộ váy ngủ bằng lụa từ trên vai cô ta tuột xuống, thân hình gợi cảm ngay lập tức hiện lên trước mắt anh.
Bên trong cô ta mặc bộ đồ lót gợi cảm mua ở trung tâm thương mại, phòng không nhà trống bao ngày, hôm nay cuối cùng cũng được dùng đến nó rồi.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cơ thể mê người của cô ta, đôi môi lướt qua má rồi đến bên tai cô ta ấm áp thì thào: “Tối nay khó khăn lắm mới tranh thủ được thời gian ở với em, em định báo đáp anh thế nào đây?”.
“Anh muốn em báo đáp thế nào?”, Bạch Ánh An ngồi trong lòng anh thở gấp, khát vọng trong người càng lúc càng mãnh liệt.
“Em phải phục vụ anh cả đêm nhé!”.
“Vâng…”, Bạch Ánh An gần như sốt sắng đến đính điếm, cô ta mong còn không được ấy!
“Thế lát nữa chúng ta nên chơi thế nào nhí? Ở đây à? Phòng khách? Trên giường? Hay là phòng ngủ? Hay là…”.
“Em ờ đâu cũng được”, Bạch Ánh An dính chặt người vào anh, nụ cười rạng rỡ như hoa.
Nam Cung Thiên Ân bật cười nói: “Anh đâu có khỏe như thế”.
Bạch Ánh An đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, hôn lên môi anh: “Khỏe, em tin là anh khỏe, Thiên Ân thiểu gia , nói rồi cô ta cúi đâu hôn sâu hơn, Nam Cung Thiên Ân quay khuôn mặt đẹp trai sang một bên, sau đó liền bế cô vào phòng ngủ.
Anh không bật đèn, nhẹ nhàng đặt Bạch Ánh An lên giường, đồng thời cắn nhẹ vào vành tai cô: “Cưng ơi, ngoan đợi anh một lát”.
Ánh sáng trong phòng khách chiếu vào, khuôn mặt hai người ấn hiện mờ ảo, Bạch Ánh An gật dầu. Cơ thế rạo rực gần như đã che lấp tất cả các giác quan của cô ta, cảm giác như chỗ nào trên cơ thế cũng mềm nhũn.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi ra ngoài, cô ta một mình nằm trên giường thở gấp, cuộn tròn, miệng líu ríu ní non: “Thiên Ân… em muốn anh, anh mau quay lại đi… Thiên Ân…”.
Mãi đến khi cánh cửa phòng ngủ được mở ra, rồi lại được đóng vào, cô ta đã khao khát đến mất lý trí rồi.
Cô ta bò dậy khỏi giường, cứ thế lao thẳng về phía anh, không nghiêng không lệch lao thẳng vào lòng anh, cơ thể đầy nam tính thuôn dài và rắn chắc lại càng mê hoặc cô ta đến chí mạng.
Giây tiếp theo, cô ta bị đẩy đến góc tường, đôi môi và cơ thế cùng lúc mất đi tự do.
Lưng của cô ta bị áp mạnh vào bức tường lạnh lẽo đằng sau.
Nhưng mà, cô ta thích.
Nam Cung Thiên Ân một mình lái xe rời khỏi khu biệt thự ven núi, chiếc xe đi khá chậm, bởi vì anh vốn không có điếm đến.
Thái dương li ti mồ hôi, hơi nóng trong cơ thế thậm chí cả bầu không khí lạnh nhất cũng không xua tan đi được, anh hít sâu một hơi, hạ tất cả cánh cửa ô tô xuống.
Trong xe bống chốc tràn ngập gió lạnh từ xung quanh tràn vào, phả mạnh vào chiếc áo sơ mi và mái tóc của anh, ấy vậy mà nó cũng không thế khiến hơi nóng trong cơ thế anh giảm đi.
Một câu chửi bực bội phát ra từ miệng anh, trong lòng nghĩ người phụ nữ đó rốt cuộc cho bao nhiêu thuốc, mới nửa ly đã khiến anh không chịu nổi, nếu như mình anh uống hết cả ly, thì chắc là không ra được khỏi cửa biệt thự mất.
Mà nhiệt độ cơ thế càng lúc càng tăng, hoàn toàn không có dấu hiệu giảm xuống.
Anh đạp phanh dừng xe lại bên đường, ngón tay dài nắm chặt lấy vô lăng.
Người phụ nữ đáng ghét!
Mà lúc này, người cũng uống một nửa ly rượu là Bạch Ánh An cũng đã được giải tỏa, cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Người đàn ông đằng sau quả nhiên cũng tận hưởng như cô ta, từ phòng ngủ đến phòng khách, phòng ăn rồi lại về phòng ngủ, giờ lại chuyến địa điếm về giường, Bạch Ánh An đã bắt đầu nũng nịu xin tha.
“Thiên Ân, có thế dừng lại một lúc không!”, lời khẩn cầu của Bạch Ánh An vẫn chưa nói hết, người đàn ông đằng sau vẫn đế ngoài tai.
So với lúc ban đầu từng tế bào của cô ta đều tràn ngập dục vọng, thì bây giờ cô ta đã bắt đầu cự tuyệt
cảm giác này.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã trôi qua đủ hai tiếng. Trán cô ta đột nhiên không cấn thận va phải công tắc đèn.
Ánh đèn huỳnh quang le lói, rồi cả phòng ngủ bừng sáng.
Lúc cô ta mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ôm một cơ thế đen nhẻm, hết hồn kêu lên một tiếng, đồng thời đấy người đàn ông trong lòng ra, cơ thế cũng lùi ra sau.
“Anh…!”, Bạch Ánh An sững sờ, nhìn chằm chằm người đàn ông da đen trước mặt, sao có thế là anh ta? Chuyện gì đã xảy ra?
Người đàn ông này lại không phải là Nam Cung Thiên Ân! Mà người trước mặt… là người đàn ông da đen sao?
Nhìn người đàn ông chỉ gặp một lần ở trước mặt, sắc mặt Bạch Ánh An dần trắng bệch, người đàn ông này… cô nhớ, chẳng phải là tài xế mới của Nam Cung Thiên Ân sao?
Nhưng tại sao lại là anh ta? Tại sao?
Nam Cung Thiên Ân đâu? Rõ ràng là đích thân Nam Cung Thiên Ân bế cô vào phòng ngủ, đặt lên giường mà, tại sao…?
Bạch Ánh An trừng mắt nhìn anh ta một hồi lâu, mới run rẩy thốt lên một chữ: “Anh…”.
“Hi, tôi là Rosen”, anh trai da đen nở nụ cười thật tươi với cô ta, lướt mắt ngắm nhìn thân hình tuyệt đẹp của cô ta: “Bạch tiểu thư không chỉ có thân hình đẹp, kỹ thuật cũng là tốt nhất trong những người tôi từng gặp, sau này chúng ta có thế thường xuyên chơi với nhau?”.
“Anh… khốn nạn! Cút đi cho tôi!”, Bạch Ánh An lúc này mới ý thức được bản thân không một mảnh vải, túm lấy cái chăn bên cạnh che người, nhớn nhác rống lên với anh ta: “Tại sao lại là anh? Nam Cung Thiên Ân đâu? Anh ấy đâu?”.
“Công ty sát giờ có việc gấp nên Thiên Ân thiếu gia phải đi, bảo tôi vào thông báo cho Bạch tiểu thư một tiếng, ai ngờ Bạch tiểu thư lại…”, Rosen nhún vai với cô ta, nét mặt không hề hổ thẹn: “Là Bạch tiếu thư cô tự ôm lấy tôi trước, nếu như tôi cứ từ chối thì chẳng ra thể thống gì cả đúng không?”.
“Anh… anh biết tôi là ai không?”, Bạch Ánh An tức giận đến mức muốn đạp anh ta một cái xuống giường, nhưng cô ta nhất thời không có sức, không thế không ngồi xuống.
Rosen lắc đầu: “Phụ nữ của Thiên Ân thiếu gia quá nhiều, tôi không thể biết hết được”.
“Tôi là vợ anh ấy! Anh có biết anh vừa mới làm gì không? Nếu như để Thiên Ân thiếu gia biết anh làm nhục vợ anh ấy, anh ấy nhất định sẽ băm vằm anh ra, còn không mau cút đi”, Bạch Ánh An tức điên lên.
Rosen vẫn giữ vẻ không quan tâm, nhún vai theo thói quen: “Hôm nọ có tiếu thư họ Hà cũng nói là vợ Thiên Ân thiếu gia, có điều Hà tiếu thư so với Bạch tiếu thư còn kém xa, tôi vẫn thích Bạch tiểu thư hơn”.
Rosen nói rồi giật tấm chăn trên người Bạch Ánh An rồi kéo cô ta ra khỏi góc giường.
Bạch Ánh An sợ hãi, liều mạng hô hoán vùng vẫy.
Cô ta vừa tức vừa sợ, cũng không biết vì sợ quá hay tức quá, mà nước mắt trào cả ra. Cô ta không thể nào ngờ được một đêm vốn dĩ vô cùng tuyệt vời, lại biến thành bộ dạng như bây giờ.
Cô ta nhắm mắt lại, cắn môi, nước mắt tuôn từ khóe mắt ra càng nhiều hơn.
Bạch Tinh Nhiên nhìn đồng hồ trên tường, nói với Lâm An Nam đang chơi điện tử với Tiếu Ý: “An Nam, muộn rồi, anh nên về nghi đi, mai còn phải đi làm”.
Lâm An Nam đặt tay cầm chơi game điện tử xuống, nhìn cô cười nói: “Sao thế? Đuổi tôi về à?”.
“Đã 10 giờ rồi, đuổi anh về cũng là bình thường thôi”, Bạch Tinh Nhiên kéo anh ta từ dưới đất dậy, đẩy ra phía cửa: “Cho dù anh không muốn nghỉ ngơi, thì Tiếu Ý cũng phải đi ngủ”.
“Chị, chị đế anh rể chơi với em thêm một lúc nữa đi”, Tiểu Ý bò từ dưới đất dậy kháng nghị.
“Không được, bác sĩ nói em phải ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe”, Bạch Tinh Nhiên nói.
Lâm An Nam đi tới, xoa đầu Tiểu Ý nói: “Đúng rồi, chị nói đúng đấy, em nên ngủ sớm dậy sớm, mai anh rế lại sang chơi với em có được không?”.
“Được ạ”.
“Thế anh rế về trước đây”.
“Tạm biệt anh rế”.
Bạch Tinh Nhiên tiễn Lâm An Nam đến cửa thang máy, tháng máy đến, Lâm An Nam một tay ấn nút giữ thang máy một tay vòng qua eo Bạch Tinh Nhiên kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, cười nhẹ nói: “Vậy tôi đi trước đây, em ngủ sớm đi nhé”.
“Được, đi đường cẩn thận”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu.
“Chắc chắn rồi”.
“Mau vào đi”, Bạch Tinh Nhiên lấy ngón trỏ chỉ và cửa thang máy đã mở ra.
Lâm An Nam bỏ cô ra đi vào trong thang máy, thang máy đi thẳng một mạch xuống tầng một, vừa hay anh ta nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân một tay chống vào tường một tay kéo khuy cổ áo sơ mi, trên trán lấm tấm anh ta nhìn thấy Nam Cung Thiên An một tay chống vào tường một tay kéo khuy cổ áo sơ mi, trên trán lấm tấm•mồ hôi.
Lâm An Nam không ngờ sẽ gặp anh ở đây, ngây ra một lúc rồi quan sát anh, lịch sự hỏi một câu: “Anh họ? Anh không sao chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân ngước mắt lên nhìn anh ta, trong đáy mắt cũng ánh lên vẻ bất ngờ, cố gắng nở một nụ cười với anh ta: “Tôi không sao”.
Sau đó, anh cất bước đi vào trong thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Lâm An Nam đứng ngây ra ở hành lang thang máy một lúc mới đi ra ngoài.