Chương 321: Xuất viện
Nam Cung Thiên Ân thấy dáng vẻ cứng họng cô ấy, đưa tay lên vồ vào mu bàn tay đang nắm cánh tay mình của cô ấy, cười nhẹ: “Tô tiếu thư, có thời gian nên đế ý đến Kiều thiếu gia nhà cô, có tin đồn gần đây anh ta gần đây còn có con ở bên ngoài rồi đấy, tối hôm đó chính tai cô cũng nghe thấy mà”.
Nói xong, Nam Cung đẩy phắt tay của cô ra khỏi cánh tay anh.
Tô Tích hoàn toàn không nói được gì.
Đúng thế, vào tối hôm tiệc sinh nhật của Kiều phu nhân, chính tai cô đã nghe thấy tin đồn nói Kiều Tư Hằng có con riêng bên ngoài! Đứng ngây ra ở cửa một lúc, cô ấy mới hít một hơi đi ra ngoài.
Cô ấy vừa đi ra không bao xa, thì bị một chiếc xe quen thuộc chặn lại.
Cô ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt dừng lại trên người Kiều Tư Hằng đang ngồi trong ghế lái.
Cách nhau qua tấm kính chắn gió, cô ấy có thể nhìn ra sự tức giận trên mặt Kiều Tư Hằng, rõ ràng anh vừa nhìn thấy cảnh cô ở cùng với Nam Cung Thiên Ân.
Tô Tích đứng trên đường vài giây, rồi mới cất bước đi ra phía ghế phụ mở cửa bước lên xe.
Kiều Tư Hằng nhìn cô ấy, giọng mỉa mai: “Lúc nãy tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ, hóa ra đúng là bà Kiều nhà tôi đang kéo tay một người đàn ông không buông”.
“Bị anh nhìn thấy rồi à?”, Tô Tích cười với anh ta: “Thế thì đã sao? Tôi thích thế đấy!”.
Sắc mặt Kiều Tư Hằng bồng lạnh như băng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô ấy: “Tô tiểu thư! Cô thử nói lại lần nữa xem?”.
“Tôi nói, tôi thích kéo tay ai là quyền của tôi, không liên quan đến anh!”, Tô Tích gia tăng âm lượng, nói xong định đẩy cửa xe đi ra.
Kiều Tư Hằng tức tối khóa cửa xe lại, một tay túm lấy cánh tay cô ấy kéo lại, lấy cơ thế áp người cô ấy vào lưng ghế, hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt cô ấy: “Con đĩ này, tôi không thỏa mãn được cô à? Còn dám ra ngoài cắm sừng tôi?”.
Tô Tích bị đau, thở hổn hển vớ lấy cái túi đập vào vai anh ta tức giận nói: “Kiều Tư Hằng, anh cho tôi lên chức mẹ rồi, chẳng nhẽ tôi không thể cắm sừng anh à? Chỉ anh được ăn chả còn tôi không được ăn nem à? Anh bị làm sao thế? Định diễn tổng tài bá đạo à? Thế còn phải xem bà đây có chịu không đã nhé!”
Kiều Tư Hằng tức giận ấn tay cầm túi của cô ấy vào lừng ghế, giữ chặt cô ấy:”Bản thân cô không chịu sinh, lại không muốn để người phụ nữ khác sinh à? Lẽ nào muốn nhà họ Kiều chúng tôi tuyệt tự à, thưa tổng tài bá đạo phu nhân?”
“Anh..”, Tô Tích tức tới nổi suýt thì phun máu vào mặt anh ta: “Nói như vậy đứa bé của con điếm đấy là con anh thật?”
“Đúng thế, là của tôi đấy.”, Kiều Tư Hằng nghiêng người cắn vào môi cô ấy: “Tôi chính là muốn cho cô biết, cô không sinh cho tôi, ngoài kia đầy phụ nữ đồng ý sinh cho tôi.”
“Giỏi…giỏi lắm!”, Tô Tích tức đến run người vùng vẫy dòi xuống xe, nhưng Kiều Tư Hằng giữ chặt cánh tay cô, dùng sức kéo cô lên người mình.
Tô Tích bị cưỡng ép ngồi lên đùi anh ta.
Cô ấy cố gắng giãy giụa nhưng không tài nào thoát ra vòng tay của anh ta đang quàng qua eo cô ấy.
Tô Tích từ bỏ việc giãy giụa, nén lửa giận trong lòng xuống, bắt đầu đáp trả nụ hôn và sự vuốt ve của anh ta, ngón tay lần vào hàng cúc áo so mi của anh ta, tay đi đến đâu, cúc áo được cởi ra tới đó.
Cô ấy dùng bàn ngón tay vuốt ve phần ngực gợi cảm của anh ta.
Kiều Tư Hằng bị cô ve vãn đến toàn thân rạo rực, đang định lấy tay cởi bỏ bộ đồ đang gây cản trở của cô ra, Tô Tích nhân cơ hội đấy mở cửa xe, sau đó trượt từ trên đùi anh ta xuống.
Cô ấy cứ thế mà thoát được! Trong lúc Kiều Tư Hằng còn chưa kịp phản ứng, cô ấy đã vuốt phẳng váy, một tay nắm cửa xe một tay chống vào thân xe, cúi người nhìn dáng vẻ lơ mơ của Kiều Tư Hằng: “Đi đi, đi tìm con bồ nhí của anh mà mây mưa, tổng tài bá đạo phu nhân cho phép anh tối nay không cần về nhà nữa .
Nói xong, cô ấy đóng sập cửa, cửa bị đóng “âm” một tiếng.
Kiều Tư Hằng ngồi trong xe cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn bóng lưng đang nhanh chóng rời đi của cô ấy, dục vọng trong người lập tức bị lửa giận vùi lấp.
Trong lòng hừng hực nghĩ, quả nhiên là người phụ nữ do tổng tài bá đạo đào tạo ra, thật là nóng nảy! Sau khi ra khỏi nhà hàng đồ Âu, Nam Cung Thiên Ân một mình lái xe đi trên phố.
Đường về biệt thự nhà Nam Cung bắt buộc phải đi qua Bệnh viện Hồng Ân, mà đúng lúc này cô hộ lý lại gọi điện cho anh, nói là Bạch Tinh Nhiên làm ầm lên đòi ra viện.
Nam Cung Thiên Ân hơi ngập ngừng, nói: “Thế cho cô ta ra viện đi”.
Đặt điện thoại xuống, Nam Cung Thiên Ân bẻ tay lái, đi về phía Bệnh viện Hồng Ân.
Sáng hôm qua lúc nhập viện Bạch Tinh Nhiên diễn hơi quá, thế là bác sĩ yêu cầu cô phải nằm viện đủ ba ngày, Bạch Tinh Nhiên lúc đó rất đắc ý, nhưng giờ nhiệm vụ hoàn thành rồi, tự nhiên lại cảm thấy không cần phải ở viện nữa.
Trong bệnh viện đâu đâu cũng là mùi thuốc khử trùng, đâu đâu cũng là vi khuân gây bệnh, khó chịu hơn ở trong căn biệt thự nhỏ kia nhiều, cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô lập tức hỏi: “Tên khốn Nam Cung Thiên Ân đó đã đồng ý chưa?”.
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, lúc nhìn thấy người đứng ngoài phòng bệnh là Nam Cung Thiên Ân, bồng đo toàn tập, theo bản năng cả người co rúm lại vào góc giường.
“Xin lỗi… ban nãy tôi không nói gì cả….”, cô vừa nói cái gì thế? Nói anh là tên khốn! Chắc cô là người đầu tiên trên đời này mắng thẳng vào mặt anh là tên khốn nhỉ? Tiêu thật rồi! Nam Cung Thiên Ân đứng cách cô hai mét nhìn cô, ánh mắt nhìn vào vết thương đang băng gạc trên trán cô, thản nhiên hỏi: “Đầu hết đau rồi à?’.
Bạch Tinh Nhiên bị câu này của anh làm cho hoang mang, mặc dù Nam Cung Thiên Ân không tức giận việc cô gọi anh là tên khốn, nhưng giọng điệu lúc nói ra câu đó còn đáng sợ hơn cả mắng.
Đây là giọng điệu gì vậy? Phát hiện ra cô giả bệnh đế vào viện sao? “Hết đau rồi”, một lúc sau cô mới thận trọng đáp.
“Đạt được mục đích rồi?”.
“Mục đích gì?”, Bạch Tinh Nhiên lại hoang mang, lòng nghĩ không phải anh phát hiện ra việc cô nhờ Tô Tích làm giám định ADN đó chứ? Vậy anh…”.
Nam Cung Thiên Ân cười giễu cợt, nghiêng người chống hai tay vào hai bên tường chặn người cô, chăm chú nhìn sát vào ánh mắt hoảng loạn của cô: “Tô Tích vừa đến tìm tôi thay cô kể lể rồi”.
“Cô ấy… nói cái gì?”, Bạch Tinh Nhiên trả lời như một cái máy.
“Cô ta nói tất cả đều là cô bị ép, còn nói năm đó cô và Lâm An Nam hạnh phúc viên mãn, đang bàn hôn sự rồi”.
“…”
“Có phải thật không?”.
Câu này thật khó trả lời, rốt cuộc cô phải trả lời thế nào mới không làm anh tức giận?
“Thật…
Nhìn thấy sắc mặt của anh sầm lại, cô vội vàng tiếp lời: “Nhưng đó là quá khứ rồi, từ sau khi Lâm An Nam phản bội tôi, tôi đã không còn thứ tình cảm đó với anh ta nữa, thật đấy, tôi thề với trời”, cô giơ ba ngón tay lên.
“Thề cái gì? Có liên quan gì đến tôi không?” anh nằm bàn tay đang truyền nước của cô hạ xuống.
“Thế sao anh lại hỏi?”.
“Chả sao cả, chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, sau này không cần phải hao tâm tổn sức tỉnh kế vớ tôi, tôi sẽ không tin ai nữa đâu”, nói rồi, anh đứng thắng người lên: “Đi, xuất viện”.