Sau khi xe của Tiếu Vãn Nhiên bị một lực mạnh đâm vào, liền lùi về thang cuốn phía sau theo quán tính, bánh xe bị kẹt ở thang cuốn, rồi theo thang cuốn trượt xuống.
Người phụ nữ đang chọn đồ nhận ra xe của mình đang di chuyến, vội vàng chạy theo: "Á! Xe của tôi...!".
Tuy cô ấy phản ứng rất nhanh, nhưng cuối
"Mẹ... mẹ ơi...!", Tiếu Vãn Nhiên sợ quá khóc ré lên.
Khi người phụ nữ hét lên vừa nãy,
Bạch Tinh Nhiên đã nhanh chóng quay người lại, cô trơ mắt nhìn xe của Tiếu Vãn Nhiên đang bị treo ở thang cuốn một cách nguy hiếm.
"Vãn Nhiên...!", cô sợ quá, vừa hét lên bảo Tiếu Vãn Nhiên đừng cử động vừa hét to cầu cứu.
Chiếc xe của Vãn Nhiên bị treo trên thang cuốn một cách nguy hiếm, chí cần hơi cử động một chút sẽ có thế bị ngã ngửa ra phía sau, Bạch Tinh Nhiên vừa kêu vừa chạy xuống.
Đúng lúc cô chuẩn bị lao xuống, cánh tay cô đột nhiên bị người khác kéo lại.
"Đế tôi", Nam Cung Thiên Ân kéo
cô sang một bên, nhảy luôn xuống cầu thang cuốn, sau đó tóm lấy chiếc xe đẩy của Tiểu Vãn Nhiên.
Thấy Nam Cung Thiên Ân đã tóm được xe đấy, trái tim đang hốt hoảng của Bạch Tinh Nhiên cũng gọi là tạm lắng xuống chút, nhưng vẫn sốt ruột nhìn chằm chằm vào hai người.
Tiếu Vãn Nhiên chắc vì sợ quá, cứ luôn miệng thét lên: "Mẹ ơi... con sợ
...!".
"Vãn Nhiên đừng sợ, nắm chặt vào xe đi", Nam Cung Thiên Ân nhìn vào chiếc cầu thang cuốn dài rồi an ủi nói: "Sắp được rồi".
"Cháu sợ! Chú lừa đảo là đồ xấu xa, mẹ ơi... chú lừa đảo muốn đấy con xuống... mẹ...!".
"Vãn Nhiên đừng sợ, chú Bạch Tinh Nhiên vừa nói được một nửa, đột nhiên hét lên: "Vãn Nhiên...!".
Chí thấy Tiếu Vãn Nhiên vốn đang trong xe đấy vì vùng vẫy luôn hồi nên đã bị ngã ra khỏi xe. Những người đứng xem xung quanh đều giật mình kêu lên một tiếng, Nam Cung Thiên Ân vì bị chiếc xe đấy chặn trước mặt, không kịp tóm lấy cô bé, trơ mắt nhìn cô bé rơi 'bụp' một tiếng xuống dưới cầu thang.
May mà hai người đã đi tới gần cuối cầu thang, Tiếu Vãn Nhiên cũng không bị ngã vào cạnh sắc nhọn của bậc cầu thang cuốn.
Nam Cung Thiên Ân giật thót mình, đế không cho chiếc xe đấy đè lên người Tiếu Vãn Nhiên, anh vội vã nhấc chiếc xe đấy đấy sang một bên, chiếc xe đẩy và cả đồ ăn bên trong xe đều đổ xuống bên cạnh Tiếu Vãn Nhiên.
"Mẹ ơi...", Tiếu Vãn Nhiên nằm dưới đất gọi nhẹ lên một tiếng rồi ngất đi.
"Vãn Nhiên...!", Bạch Tinh Nhiên vội vàng lao đến, bế cô bé lên khỏi mặt đất gào khóc đau lòng: "Vãn Nhiên con sao thế? Con đừng làm mẹ sợ...".
"Mau đưa con bé đi bệnh viện đi", trong đám người đứng xem có một người lên tiếng.
Tôi xin lôi, tôi không cô ý đâu, thật sự xin lỗi...", người phụ nữ kia thấy Tiếu Vãn Nhiên ngã bị thương, cũng sợ quá, chạy đến cứ xin lỗi rối rít.
Lúc này Chu Chu cũng đi xuống theo, nhìn mu bàn tay chảy máu của Nam Cung Thiên Ân quan tâm hỏi: "Thiên Ân, anh không sao chứ?".
Nam Cung Thiên Ân không hề trả lời cô ta, mà cúi người bế Tiếu Vãn Nhiên ra khỏi lòng Bạch Tinh Nhiên, sau đó chen vào dòng người chạy ra phía cửa trung tâm thương mại.
Bạch Tinh Nhiên sững người, cuống cuồng bò dậy đi theo.
Chu Chu đưa mắt nhìn xung quanh một cái, cũng đi theo nốt.
Nam Cung Thiên Ân bế Tiếu Vãn Nhiên bước nhanh đến chỗ xe của mình, sau khi mở cửa xe quay người lại nhìn Bạch Tinh Nhiên đang khóc lớn, Bạch Tinh Nhiên vội vàng chui vào trong xe. Nam Cung Thiên Ân đặt Tiếu Vãn Nhiên vào lòng cô, rôi rút một tờ giấy ăn đưa ra bảo cô bịt vào vết thương trên trán Tiếu Vãn Nhiên.
"Đế em làm cho", Chu Chu đi lên xe theo, giúp bịt chặt vết thương cho Tiếu Vãn Nhiên, còn tốt bụng an ủi: "Cô này, cô đừng lo lắng, Vãn Nhiên chỉ là bị sứt da thôi, chắc sẽ không sao đâu".
Thấy Tiểu Vãn Nhiên đang hôn mê, Bạch Tinh Nhiên làm gì còn tâm trí đi nghe những lời an ủi của người khác, trái tim cô đang thắt lại.
Xe của Nam Cung Thiên Ân đi đến cửa bệnh viện gần nhất, không cả kịp tìm chỗ đỗ xe, anh dừng xe lại, sau đó bế Tiểu Vãn Nhiên chạy về phía phòng cấp cứu.
Chu Chu nhìn bộ dạng sốt ruột của Bạch Tinh Nhiên một cái, rồi nói: "Cô này, bãi đỗ xe ở đây hết chỗ rồi, tôi lái xe ra bên lề đường, phiền cô bảo Thiên Ân thiếu gia đi ra nhanh nhé".
Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ta một cái, gật đầu rồi đi nhanh vào trong.
Khi Bạch Tinh Nhiên đuổi theo vào đến bên trong, bác sĩ đã đưa Tiếu Vãn Nhiên vào trong phòng cấp cứu, cô sốt ruột kéo cánh tay một bác sĩ lại vừa khóc to vừa nói: "Xin bác sĩ hãy cứu sống con gái tôi...".
"Yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức".
Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói: "Vãn Nhiên có nhóm máu A, không dị ứng với thuốc nào cả, nhưng nó dị ứng phấn hoa giống tôi...".
"Y tiếu thư", Nam Cung Thiên Ân kích động kéo cô ra khỏi chỗ bác sĩ nói: "Nếu cô thực lòng muốn cứu Vãn Nhiên, thì đừng cản trở bác sĩ nữa, đừng làm mất thời gian chữa trị của bác sĩ".
Bạch Tinh Nhiên khựng người, bác sĩ nhìn cô một cái rồi đi vào phòng cấp cứu.
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại 'rầm' một cái, âm thanh đó dội thẳng vào tim Bạch Tinh Nhiên, hai chân cô mềm nhũn, vịn tay vào bức tường bên cạnh gào khóc thảm thiết.
Nam Cung Thiên Ân nhìn bộ dạng lảo đảo như có thế bị ngã xuống bất cứ lúc nào, anh mềm lòng, giơ tay ôm cô vào cánh tay nhẹ nhàng an ủi: "Đừng đau buồn quá, Vãn Nhiên biết đâu chí là bị ngã mạnh nên ngất đi, sẽ sớm tính lại thôi".
Bạch Tinh Nhiên ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn anh, nghẹn ngào nói một câu: "Thật không?".
Rõ ràng biết anh không phải là bác sĩ, cũng không hiếu được tình trạng vết thương của Tiểu Vãn Nhiên, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn hỏi như vậy, cứ như lời hứa của anh có thế đem lại sự an ủi cho tâm hồn cô thật vậy.
"ừ', Nam Cung Thiên Ân gật đầu một cái.
Một lúc sau, bác sĩ đi ra nói với họ rằng cô bé không bị gì nghiêm trọng cả, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng tạm yên tâm.
Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt cô được giãn ra, tâm trạng cũng thoải mái hơn chút.
Sau một lúc im lặng, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên quay đầu lại nhìn thẳng vào cô hỏi: "Chu Chu vì sao lại đánh cô?".
Bạch Tinh Nhiên quay đầu sang nhìn anh: "Anh nói là vợ anh sao?".
"ừ', Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, ánh mắt anh dần nóng lên.
Bach Tinh Nhiên nhìn biểu cảm
của anh, hiểu ra chuyện này không giấu được nữa, thế là cô nói: "Chính là hôm tôi va quệt vào xe của anh, cô ấy đứng chặn xe của tôi ở lối ra, cảnh cáo tôi không được có ý đồ dụ dỗ anh".
Nam Cung Thiên Ân hơi nhíu mày: "Vì sao trước đây cô không nói với tôi?".
Anh nhớ ra trước lúc đi lên thang máy Chu chu nói muốn đi vào nhà vệ sinh, xem ra không phải là đi vệ sinh mà là đi đánh người khác.
"Vì tôi thấy không cần thiết", Bạch Tinh Nhiên nhìn anh nói với vẻ nghiêm túc: "Nếu tôi nói với anh, có thể anh sẽ về nhà trách cô ấy một trận, điều này chẳng có lợi gì với tôi
cả, thậm chí còn khiến cô ấy càng hiếu nhầm tôi hơn. Nếu cái tát đó có thế xóa bỏ mối lo lắng trong lòng cô ấy, vậy thì chẳng có gì là không tốt ca".
Nam Cung Thiên Ân nhìn thẳng vào cô, cười chế nhạo: "Cô cũng tốt bụng quá đi".
"Tôi không phải là tốt bụng, mà tôi sợ rắc rối, dù sao tôi không có suy nghĩ đó về anh, cho nên không cần thiết phải chịu hiểu lầm sâu sắc như vậy", Bạch Tinh Nhiên nhìn thẳng vào anh nói: "Cho nên tôi muốn xin anh một điều đó là cho qua chuyện này đi, đừng bao giờ nhắc đến nữa".
"Lẽ nào cô không hề muốn đòi lại công bằng?".
"Công bằng vốn ở trong tâm mỗi
người, cây ngay không sợ chết đứng mà.