Chương 293: Phát hiện (4)
Tiểu Ý nhắm mắt nghỉ, Chu Tuệ rời khỏi phòng bệnh đến chỗ ban công.
Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được bà ấy cả ngày hôm nay ngoài tức giận ra thì còn là sự bất an trong lòng, sau khi gặp Bạch cảnh Bình sáng nay, cả người bà ấy trở nên rất khác.
Cô do dự một lúc rồi bước đến bên cạnh bà ấy, muốn an ủi vài câu nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng vẫn là Chu Tuệ lên tiếng trước: “Tinh Nhiên, đừng trách mẹ nói khó nghe, Hứa Nhã Dung và Bạch Ánh An không phải loại người mà con động vào được đâu, chúng ta chỉ có thế tránh bọn họ được càng xa càng tốt, nhất là đàn ông của bọn họ”.
“Mẹ, con biết rồi ạ”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói: “Ngày kia con và An Nam cưới xong sẽ dọn ra khỏi chung cư Hương Đê, sau này sẽ không gặp Nam Cung Thiên Ân nữa. Tối qua… tối qua thực sự là một sự cố, chứ con không hề cố ý”.
Cô muốn giải thích rằng tối qua mình bị cưỡng ép, nhưng lại không biết giải thích thế nào, dù sao những chuyện thế này càng giải thích càng rắc rối hơn, cũng sẽ chẳng có ai tin.
“Chuyện tối qua cũng đã xảy ra rồi”, Chu Tuệ ảo não nói: “Cũng tại mẹ, lại đế chuyện như vậy xảy ra ngay bên canh mình”.
Bà ấy nói xong, hít nhẹ một hơi: “Đám cưới vẫn tổ chức theo như kế hoạch, mẹ thấy con cứ phải gả đi rồi con mới chuyên tâm vào sống cuộc sống của con. Nhớ là đừng tưởng giờ Lâm An Nam chiều chuộng con thì con thích làm gì thì làm, ai cũng có giới hạn cả, chờ ngày nào đó con khiến cậu ta điên lên, thì có lẽ hoi hận cũng không kịp nữa”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, vẫn không nói gì.
Chu Tuệ lại thở dài nhẹ một tiếng: “Cuộc phẫu thuật của Tiếu Ý sắp đến rồi, mong là đừng có xảy ra sự cố gì”.
Câu nói của mẹ khiến trong lòng Bạch Tinh Nhiên ngay lập tức trở nên nguội lạnh.
Trước đây mẹ luôn trách cô chỉ biết lo cho đám cưới mà không đế ý đến Tiếu Ý, hôm nay lại thúc giục cô mau cưới đi, nhưng mục đích vẫn lại là vì Tiếu Ý.
Tiếu Ý…
Bạch Tinh Nhiên cười mà như mếu, đúng thế, kế cả vì Tiếu Ý thì cô cũng phải chuẩn bị đám cưới của mình cho tốt, và sống cùng Lâm An Nam.
“Con hiếu rồi”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Con nhất định sẽ làm cho Tiếu Ý khỏe lai”.
Bạch Ánh An ngồi trước giường Bạch Cảnh Bình, nhìn vẻ buồn bã trên khuôn mặt ông ta, cô an ủi: “Bố, bô’ đừng lo, Thiên Ân thiếu gia đã đồng ý đừng lo, Thiên Ân thiếu gia đã đồng ý sẽ suy nghĩ việc giúp công ty bố vượt qua khó khăn lần này rồi”.
“Đúng thế, chúng ta tốn bao nhiêu công sức đế Ánh An gả được vào nhà Nam Cung Thiên Ân, chẳng phải là vì ngày hôm nay sao?”. Hứa Nhã Dung đứng bên cạnh nói chen vào.
Bạch Cảnh Bình khẽ quay mặt sang, nhìn chằm chằm vào Bạch Ánh An hỏi: “Thiên Ân thiếu gia đã đồng ý thật sao?”.
“Nhưng lỗ hổng tài chính của công ty lớn như vậy, sao cậu ta lại đồng ý được”.
“Bố đừng quên, tất cả tài sản nhà Nam Cung gộp lại còn nhiều hơn tài sản của cả Châu Thành đấy”, Bạch Ánh An mỉm cười nói: “Với lại bố cũng chỉ có mình anh ấy là con rế, anh ấy không giúp bố thì giúp ai chứ?”.
Bạch Cảnh Bình gật đầu, cảm thấy hơi yên tâm hơn.
Ông ta vốn định đến tận nơi gặp Nam Cung Thiên Ân đế nhờ, nhưng ông ta biết tính cách của Nam Cung Thiên Ân, bình thường sẽ không dễ dàng đưa tay giúp đỡ đâu.
Lúc này lại nghe thấy Bạch Ánh An nói như vậy, trong lòng cuối cùng cũng thấy yên tâm phần nào.
Chắc là vì tin tốt mà Bạch Ánh An vừa nói, tâm trạng của Bạch cảnh Bình cũng thoải mái hơn trước, sức
Bình cũng thoải mái hơn trước, sức khỏe cũng khỏe lên nhiều sau một đêm. Thế là việc dầu tiên ông ta làm sau khi xuất viện là đến thẳng Tập đoàn Nam Cung.
Khi trợ lý Nhan thông báo cho Nam Cung Thiên Ân tin Bạch cảnh Bình muốn gặp, Nam Cung Thiên Ân cầm bút trong tay, trầm ngâm một lúc mới nói: “Đế ông ta vào đi”.
“Vâng”, trợ lý Nhan quay ra phía cửa nháy mắt với cô thư ký một cái, cô thư ký liền đi ra.
Trợ lý Nhan nhìn Nam Cung Thiên Ân phía sau bàn làm việc, không kìm được bèn nhắc nhở một câu: “Thiên Ân thiếu gia, đừng chơi lớn quá, cấn thận cuốn cả bản thân vào”.
Nam Cung Thiên Ân nở một nụ cười chễ giễu: “Trong mắt cô, tôi lại là một kẻ ngốc như vậy sao?”.
“Thực ra điều tôi muốn nói là, có những lúc thông minh quá lại hóa dở”.
“Yên tâm đi, tôi tự biết chừng mực”.
“Vậy thì được”, trợ lý Nhan gật đầu, quay người rời khỏi phòng làm việc.
Trợ lý Nhan vừa bước ra, Bạch Cảnh Bình ăn mặc rất lịch sự được cô thư ký dẫn vào.
Nam Cung Thiên Ân mời ông ta ra ghế sofa ngồi, nhìn vẻ tiều tụy rõ rệt trên khuôn mặt ông ta, anh cố tình giả vờ nói với giọng áy náy: “Sức khỏe của bố dạo này vẫn tốt chứ? Sao ra viện sớm vậy?”.
“Không có gì, chỉ là mấy bệnh tuổi già ấy mà”, Bạch cảnh Bình cười ha ha nói.
“Không sao thì tốt rồi, con còn đang định lát nữa tới viện thăm bố đây”.
“Thiên Ân thiếu gia có lòng quá”, Bạch Cảnh Bình cười gượng.
“Bố ạ, người một nhà không cần khách sáo vậy đâu”, Nam Cung Thiên Ân dựa lưng vào ghế sofa, cười nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi ạ”.
Rõ ràng ông ta lớn hơn anh một bậc, nhưng nhìn khuôn mặt cười như không cười của anh, trong sự thư thái lại hiện lên vẻ lạnh lùng, Bạch cảnh Bình đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Một lúc sau, ông ta mới ngập ngừng lên tiếng nói: “Thiên Ân thiếu gia chắc là đã biết, chuyện kinh doanh của nhà họ Bạch dạo gần đây xảy ra một chút vấn đề…”.
“Vâng, có nghe rồi ạ, năm năm liên tiếp trốn thuế đã bị cơ quan thuế điều tra ra, vì chịu ảnh hưởng xấu từ chuyện này, giá cổ phiếu công ty trượt dốc thê thảm, còn dẫn đến một loạt khách hàng đang đàm phán và đã ký kết thành công cũng hủy hợp đồng. Dự án đang khai thác cũng đối diện với nguy cơ đình công toàn diện”, khi nói những điều này giọng điệu của
khi nói những điều này giọng điệu của Nam Cung Thiên Ân rất nhẹ nhàng và trôi chảy.
“Đều tại cái công ty tên là An Thiên giở trò, chắc chắn là hắn!”,
Bạch Cảnh Bình tức quá phun ra một câu.
“Ồ?”.
“giờ khách hàng của bố đều bị hắn cướp hết, người này chắc chắn đã lên kế hoạch từ trước, ban đầu đến cục Thuế tố cáo bố, sau đó tạo cho bố những ảnh hưởng tiêu cực, cuối cùng cướp hết khách hàng của bố, giờ lại còn muốn mua lại công ty bố
“Bố cũng thông minh đó chứ”
“Những mánh khóe này người khác có lẽ không nhìn ra được, còn người trong cuộc như bố thì rõ hơn ai het”.
“Con cũng tin là như vậy”, Nam Cung Thiên Ân mỉm cười: “Con tin vào sự thông minh và năng lực xử lý công việc trên mọi phương diện của bố’.
Bạch Cảnh Bình được anh khen đến mức cười khan một tiếng, ông ta chưa kịp lên tiếng tiếp, Nam Cung Thiên Ân lại nói: “Nhất là phương diện giáo dục con cái, bố đã dạy dỗ hai cô con gái yêu của mình thông minh hiếu chuyện, lanh lợi hơn bất kỳ ai”.
“ừ…”, Bạch Cảnh Bình hơi sững sờ, rồi ha ha cười lớn: “Thiên Ân thiếu gia quá khen rồi”.
“Nhưng hai cô con gái đó của bố…”, Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: “Con không thích”.
“Con có ý gì?”.
“Ý của con là con đã chơi chán hai cô con gái của bố rồi, nhưng Nam Cung Thiên Ân con là người có nguyên tắc, những người phụ nữ mà con đã chơi chán xong đều sẽ không để cô ta được sống tiếp trên cõi đời này nữa”
Nam Cung Thiên Ân thong thả rút một điếu thuốc, tiện tay lấy lọ thuốc nhỏ ở dưới bàn lên đảy đến trước khuôn mặt đầy ngạc nhiên của Bạch Cảnh Bình nói:
“Chủ tịch Bạch nếu có thể đem lọ thuốc này về đưa cho hai cô con gái của ông mỗi người một viên, thì tôi có thể đem hai công ty Bạch Thị và Ân Thiên gói lại tặng ông trong thời gian nhanh nhất.”
Bạch Cảnh Bình nhìn lọ thuốc nhỏ trên bàn, lại nhìn sang Nam Cung Thiên Ân vẫn đang nở nụ cười trên mặt ông ta lắp bắp nói: “Thiên Ân thiếu gia…cậu…cậu đang nói gì thế?”
Nam Cung Thiên Ân nhẹ nhàng rít một hơi thuốc sau đó từ từ thở ra:
Vừa nãy tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi tin là chủ tịch Bạch cũng đã hiểu.”
“Cậu đang đùa đúng không?” Bạch Cảnh Bình quá kinh hoàng, bất giác hỏi thêm một câu.
Nam Cung Thiên Ân không hề để tâm đến ông ta, như thể để cho ông ta có thêm thời gian tự ngẫm.