Ở đầu bên kia, Nam Cung Thiên Ân cúp điện thoại xong liền rơi vào trầm tư. Bạch Tinh Nhiên ngồi đối diện tâm trạng cũng không khá hơn là mấy.
Im lặng một hồi lâu, cô khẽ lên tiếng: “Tại sao anh không nói cho em biết sớm hơn? Sợ em sẽ đổi ý sao?”.
Nam Cung Thiên Ân quay sang nhìn cô: “Liệu em có đổi ý không?”.
Bạch Tinh Nhiên á khẩu. Suy nghĩ một hồi, cô đáp: “Có lẽ là có… Dương Lý đó quả thực rất đáng thương, cũng không thể hoàn toàn trách Phác Luyến Dao, đổi lại là chị em, chắc em cũng sẽ mất đi lý trí…”.
“Tinh Nhiên, trải qua bao nhiêu gian truân như vậy, mà em vẫn không thay đổi nhỉ, vẫn đơn thuần lương thiện”, Nam Cung Thiên Ân thở dài: “Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”.
Bạch Tinh Nhiên lườm Nam Cung Thiên Ân một cái rồi hỏi: “Vậy Dương Lý anh tính sao?”.
“Còn sao nữa, chẳng nhẽ em muốn anh đón cô ấy về nhà Nam Cung làm thiếu phu nhân?”.
“Nhưng cô ấy cũng là vì nhà Nam Cung nên mới như vậy…”.
“Anh và cô ấy không có tình cảm, hơn nữa… nếu đón cô ấy về thì em phải làm sao? Cô ấy làm vợ lớn còn em làm vợ bé à?”.
“Em còn lâu mới làm vợ bé”, Bạch Tinh Nhiên hồn nhiên buông một câu xong mới phát hiện mình bị hớ, hai má ửng hồng xấu hổ.
Nam Cung Thiên Ân cười thích thú: “Em yên tâm đi, anh sẽ bù đắp cho cô ấy”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu yên tâm. Mặc dù vẫn còn một chút canh cánh trong lòng, nhưng ít ra giờ đây Chu Chu và Phác Luyến Dao đều đã bị báo ứng, cô đã có thể yên tâm rồi.
……
Phác Luyến Dao bị bắt, Bạch Tinh Nhiên không còn bị đe dọa đến tính mạng nữa, Nam Cung Thiên Ân cũng không còn lý do gì để giữ cô lại ở chung cư, sau khi thu xếp xong, anh chở cô về nhà.
Kiều Phong đã trở về nước từ hai ngày trước, cũng nắm được đại khái tình hình qua tin nhắn với Bạch Tinh Nhiên, mặc dù anh ấy không hề thích việc cô ở chung với Nam Cung Thiên Ân, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Đỗ xe ở trước cửa nhà, Nam Cung Thiên Ân ngó thấy xe của Kiều Phong đỗ trước cửa bèn hỏi: “Kiều Phong về nước rồi sao?”.
“Ừ”, Bạch Tinh Nhiên khẽ đáp.
Bạch Tinh Nhiên tháo dây an toàn, tạm biệt Nam Cung Thiên Ân rồi mở cửa xuống xe đi vào nhà. Nhưng Nam Cung Thiên Ân không hề có dấu hiệu định rời đi, mà cũng mở cửa xuống xe đi vào. Bạch Tinh Nhiên nhìn anh khó hiểu, anh liền nở nụ cười thản nhiên.
“Em thật bất lịch sự, không định mời anh vào nhà chơi à?”.
Bạch Tinh Nhiên còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã đi thẳng vào trong sân nhà.
“Thiên Ân, anh định làm gì thế?”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng đuổi theo.
Kiều Phong ở trong nhà nghe thấy động tĩnh thì đi ra xem, quả nhiên khi nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân anh hơi bất ngờ, Bạch Tinh Nhiên không biết phải giải thích thế nào, chỉ biết á khẩu nhìn Kiều Phong vẻ lo lắng.
Kiều Phong nhìn Bạch Tinh Nhiên cười nhẹ: “Em về rồi à?”.
“Ừm, bằng chứng phạm tội của Phác Luyến Dao em đã giao cho cảnh sát, cô ta bị bắt rồi”.
“Nói vậy là em cuối cùng đã an toàn rồi?”.
“Đúng thế”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu, rồi nhìn sang Nam Cung Thiên Ân: “Thiên Ân thiếu gia đưa em về, nói là muốn vào nhà ngồi chơi, có được không?”.
“Tinh Nhiên cuối cùng cũng an toàn rồi, đó chẳng phải là một tin đáng ăn mừng sao?”, Nam Cung Thiên Ân vừa nói vừa đi vào trong nhà ngồi xuống, không cho người ta cơ hội từ chối.
Bạch Tinh Nhiên ghé vào tai Kiều Phong nói nhỏ: “Phong, tính cách của anh ấy như vậy, anh đừng giận nhé”.
“Anh biết mà”, Kiều Phong cười một cái, rồi đi vào trong nhà.
Hành động thân mật của hai người đã lọt vào mắt của Nam Cung Thiên Ân, anh không vui nói: “Tinh Nhiên, vừa hay anh cũng chưa ăn gì, phiền em nấu cơm thì thêm luôn cho anh một suất nhé, cảm ơn”.
Bạch Tinh Nhiên cạn lời, cô quay sang nhìn Kiều Phong, thì thấy anh ấy cười nói: “Không sao đâu, em đi làm cơm đi, đúng lúc anh cũng chưa ăn gì”.
Bạch Tinh Nhiên mặc dù không thoải mái lắm, nhưng Kiều Phong đã nói vậy rồi cô cũng không tiện từ chối, đành miễn cưỡng ra ngoài đi chợ mua đồ ăn.
Bạch Tinh Nhiên vừa đi, Kiều Phong lập tức nhìn sang Nam Cung Thiên Ân nói: “Thiên Ân thiếu gia, chắc tôi phải đổi họ anh thành Mặt Dày nhỉ, dao cứa không đứt”.
Nam Cung Thiên Ân không hề tức giận mà nhún vai: “Nếu cậu vẫn không chịu từ bỏ Bạch Tinh Nhiên, thì tôi thấy cái họ đấy hợp với cậu hơn”.
Nam Cung Thiên Ân ghé mặt lại gần Kiều Phong hỏi: “Cậu còn nhớ lời nói của mình chứ? Chỉ cần Chu Chu chết, cậu sẽ trả Tinh Nhiên lại cho tôi, giờ cô ta chết rồi, Phác Luyến Dao cũng đã bị bắt, không phải cậu nên giữ lời đi chứ?”.
Kiều Phong cười nhạt: “Mặc dù là thế, nhưng Tinh Nhiên đâu đã hết nguy hiểm, anh quên là còn một nhân vật nữa nguy hiểm hơn cả Chu Chu và Phác Luyến Dao à?”.
“Ai?”. Nam Cung Thiên Ân cau mày.
“Bà nội anh đấy”.
Nam Cung Thiên Ân cứng họng, điều này anh không thể phản bác được.
Mặc dù anh đã lấy tính mạng của mình ra để de dọa lão phu nhân, nhưng nếu anh phát bệnh, làm sao anh có thể đảm bảo là lão phu nhân sẽ không vì cứu anh mà làm tổn hại Bạch Tinh Nhiên chứ?
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Kiều Phong căn bản là không muốn trả Bạch Tinh Nhiên lại cho anh, tất cả những cái đó chỉ là kiếm cớ thôi. Anh tức giận nói: “Cậu không hề có ý định trả Tinh Nhiên lại cho tôi đúng không?”.
“Thiên Ân thiếu gia, Tinh Nhiên không phải là món hàng mà nhường qua nhường lại, việc này không phải tôi nói là xong, mà còn phải xem ý của cô ấy thế nào nữa”.
“Cậu…”, Nam Cung Thiên Ân tức giận đập bàn.
“Thiên Ân thiếu gia, xin anh hãy lý trí một chút, đừng để Tinh Nhiên khó xử”.
Nam Cung Thiên Ân biết, nếu không có sự tác động từ phía Kiều Phong, Bạch Tinh Nhiên sẽ nhất quyết không trở về bên anh. Giờ Kiều Phong lại nói thế, xem ra anh không còn hi vọng gì rồi.
Anh cố kìm nén cơn giận, lập tức rời khỏi đó.
Đến khi Bạch Tinh Nhiên quay về, đã không thấy Nam Cung Thiên Ân đâu nữa, cô hỏi Kiều Phong:: “Nam Cung Thiên Ân đâu?”.
“Anh ta đi rồi”.
“Đi rồi? Sao lại đi?”, Bạch Tinh Nhiên thắc mắc.
“Anh không biết, hình như công ty có việc gấp gì đó”, Kiều Phong nhún vai.
Bạch Tinh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ đến cảnh ba người cùng ngồi ăn cơm, cô đã thấy vô cùng ái ngại rồi.
“Tinh Nhiên, ăn cơm xong thì chuẩn bị đồ đi, mai chúng ta ra sân bay”.
“Ừm, em biết rồi”.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng chờ được đến ngày yên tâm đoàn tụ với con gái, hi vọng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, cô và Vãn Nhiên sẽ không còn gặp phải nguy hiểm nào nữa.
Sáng hôm sau, hai người thu dọn đồ đạc, ra xe để đi đến sân bay. Từ xa, Bạch Tinh Nhiên đã nhìn thấy xe của Nam Cung Thiên Ân, qua cửa kính ô tô, cô dường như còn nhìn thấy vẻ đau lòng trên gương mặt anh.
Vốn dĩ cô định nhân lúc anh không để ý mà lẳng lặng rời đi, vậy mà vẫn bị anh phát hiện. Cảm giác tội lỗi bỗng dưng dâng lên trong cô.
Kiều Phong cũng nhìn thấy xe của Nam Cung Thiên Ân, anh ấy nhìn Nam Cung Thiên Ân, rồi lại nhìn Bạch Tinh Nhiên nói: “Tinh Nhiên, chúng ta đi thôi”.
Bạch Tinh Nhiên thu lại ánh nhìn, rồi bước lên xe. Chiếc xe từ từ rời đi, cô nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Nam Cung Thiên Ân không hề có dấu hiệu định đuổi theo, cũng không định nói lời nào với cô, trong lòng cô càng thấy buồn bã và bất an. Kiều Phong thấy vậy quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”.
Bạch Tinh Nhiên áy náy nói: “Em xin lỗi, chỉ là em hơi lo cho anh ấy”.
“Anh hiểu mà”.
Bạch Tinh Nhiên lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Nhan. Đầu dây bên kia bắt máy, giọng của trợ lý Nhan vang lên: “Bạch tiểu thư, cô vẫn ổn chứ? Có việc gì vậy?”.
“Tôi vẫn ổn. Tôi có thể nhờ cô một việc được không?”.
“Cô nói đi”.
“Là thế này, hôm nay tôi định ra nước ngoài, tôi muốn nhờ cô chăm sóc cho Thiên Ân thiếu gia, tôi lo anh ấy sẽ…”.
“Hôm nay cô ra nước ngoài? Không định quay lại nữa sao?”, trợ lý Nhan cắt lời cô.
“Chắc là vậy”.
“Cô nghĩ kỹ chưa?”.
“Nghĩ kỹ rồi”, Bạch Tinh Nhiên nói.
“Vậy được, cô bảo trọng nhé”.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô”, nói rồi, Bạch Tinh Nhiên cúp máy.