Mục lục
Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma – Bạch Tinh Nhiên – Truyện full tác giả: Quang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 306: Anh muốn đưa tôi đi đâu (2)

Tiếng bước chân của Nam Cung Thiên Ân cô đã nhớ như in trong đầu, cho nên dù có ở tận tầng dưới cô vẫn có thế nghe ra là anh.

Cô rùng mình một cái, vừa vui mừng vừa sợ hãi.

Vui là Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng xuất hiện, cô cuối cùng cũng không cần loay hoay ở đây một mình nữa, mặc dù biết rõ anh chưa chắc đã thả mình ra ngoài, nhưng thà mở miệng ra cầu xin anh vẫn thích hơn là mấy ngày liền không nhìn thấy bóng dáng anh! Nam Cung Thiên Ân nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô, chỉ là khuôn mặt anh vẫn không khá hơn lúc kéo cô ra khỏi hội trường đám cưới chút nào.

Đương nhiên rồi, anh vẫn đang tức giận, căn bản không thế nào thả cô đi được.

Vào giây phút đó Bạch Tinh Nhiên thậm chí còn từ bỏ cả ý định cầu xin anh thả mình ra.

Cô bất giác lùi một bước nhỏ vào trong phòng đế quần áo, e dè nhìn anh.

Nam Cung Thiên Ân vừa vào đã nhìn thấy cô mặc một chiếc váy màu xanh biến nhạt, đi chân đất đứng bên bục cửa sổ phòng đế quần áo, ánh ban mai chiếu qua rèm cửa mờ mờ ảo ảo rọi vào người cô, làm cô tỏa sáng như một tinh linh xinh đẹp không thuộc về chốn trần gian vậy.

Trong đầu anh chợt hiện lên một hình ảnh, cũng đã từng có một cô gái trông như tinh linh, đứng ở đúng nơi được mặt trời chiếu rọi đó, mặc chính chiếc váy màu xanh nhạt có thắt một cái nơ bướm to này.

Anh thậm chí còn nhớ được sự vui sướng của cô ấy khi mua được chiếc váy này ở cửa hàng giảm giá, còn ôm vai anh nói chiếc váy này là chiếc váy cô ấy mua rẻ nhất và đẹp nhất.

“Tôi … tôi không có quần áo mặc”, Bạch Tinh Nhiên lắp bắp nói.

Anh cứ ngắm nhìn cô như thế, nhìn đến mức cô vô cùng lo lắng.

Nam Cung Thiên Ân từ từ định thần lại, những hình ảnh về quá khứ trong đầu tan biến, thay vào đó là hình ảnh người con gái đang đứng trước mặt.

Cô mặc quần áo của cô ấy, cô lại dám mặc quần áo của cô ấy! Anh bước lên một bước, ném cái túi giấy trong tay vào người cô, lạnh lùng ra lệnh: “Thay bộ quần áo đó ra!” Bạch Tinh Nhiên bị anh ném trúng ngực, mặc dù không đau, nhưng khí thế của anh rất đáng sợ.

Cô nhặt cái túi đồ dưới đất lên mở ra xem, bên trong là một cái váy màu đen.

Cô ngoan ngoãn lấy chiếc váy ra định thay, cô bây giờ hoàn toàn không dám làm anh tức giận, sợ không cấn thận chọc giận anh rồi anh sẽ gây bất lợi cho Tiếu Ý.

Chỉ là … tại sao anh cứ đứng mãi ở đó không đi? Bạch Tinh Nhiên chuẩn bị cởi chiếc váy xanh nhạt ra thì dừng lại, gương mặt đầy vẻ ngượng ngùng.

Nam Cung Thiên Ân thì gần như không cảm nhận được cô không tự nhiên, vẫn giữ nguyên tư thế liếc nhìn cô, rõ ràng là không có ý định đi ra.

Bạch Tinh Nhiên đành quay người lại, quay lưng về phía anh anh chóng cởi chiếc váy xanh trên người ra, rồi lại mặc chiếc váy đen kia vào.

Đó là một chiếc váy cotton tay lỡ dài đến đầu gối, mặc lên người cô trông khác trưởng thành.

Bạch Tinh Nhiên trước giờ không thích mặc đồ màu đen, cô cảm thấy màu đen sẽ khiến người trông không sáng sủa, không có sức sống.

Có điều giờ cô không có sự lựa chọn, Nam Cung Thiên Ân có thế cho cô quần áo mặc đã là tốt lắm rồi.

Nam Cung Thiên Ân bước về phía cô, cô bất giác lùi về sau một bước, trong lòng đang sợ anh định làm gì, thì anh đột nhiên cúi người xuống, nhặt chiếc váy xanh ban nãy bị cô tùy tiện quăng xuống ghế lên, lấy mắc áo móc cấn thận, rồi lại dùng tay còn lại vuốt thẳng nó ra rồi mới treo vào tủ.

Anh đích thân chính chiếc váy này cẩn thận rồi mới cất vào tủ? Bạch Tinh Nhiên gần như không dám tin vào mắt mình, đây hoàn toàn không giống với việc một đại thiếu gia như anh sẽ làm.

Thường ngày ở nhà anh thay quần áo xong đều sẽ quăng vào sọt, ngày hôm sau tự động sẽ có người đến xử lý cho anh, trước giờ không cần anh phải động tay vào.

Quần áo ở đây ….quan trọng với anh như thế sao? Không, phải nói là người lúc trước ở đây quan trọng với anh đến thế sao? Nếu như đúng là quan trọng như vậy, thì cô sau này nhất định phải hết sức hạn chế động chạm vào chỗ quần áo này.

Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, chẳng nói chẳng rằng kéo cô xuống nhà.

Bạch Tinh Nhiên không biết anh định làm gì, bị anh kéo đến mức toàn thân lảo đảo nhưng vẫn không thế không cố gắng trụ vững đế theo kịp anh.

Bị anh kéo một mạch đến bên chiếc xe trước cửa lớn, ngoài việc cho cô thời gian đi đôi giày cao gót bên cửa ra, thì không hề dừng lại.

Đến bên cạnh xe, Nam Cung Thiên Ân lại không nói năng gì mở cửa xe ném cô vào trong.

“A …I”, Bạch Tinh Nhiên kêu lên một tiếng, nửa người đã ngã vào ghế sau của xe.

“Bịch” một tiếng, cửa xe bị đóng lại, tiếp sau đó Nam Cung Thiên Ân đi vòng qua đầu xe đến vị trí ghế lái, mở cửa lên xe.

Chiếc xe lập tức khởi động, đi ra khỏi cửa lớn của căn biệt thự.

Vì anh lái xe nhanh quá, Bạch Tinh Nhiên khó khăn lắm mới ngồi ổn định được trên ghế, đưa mắt nhìn cảnh quan lạ lẫm bên ngoài cửa sổ, nhớn nhác hỏi: “Nam Cung Thiên Ân, anh định đưa tôi đi đâu?”

Nam Cung Thiên Ân không trả lời cô, vẫn tiếp tục lái xe.

Cảnh quan nơi đây rất lạ lẫm, là khi ven biến mà Bạch Tinh Nhiên chưa đến bao giờ, cô áp mặt vào cửa kính nhìn ra bên ngoài đế tìm kiếm một cảm giác quen thuộc.

Nhưng không có, mãi mà không thấy gì cả.

Mãi đến khi xe đi được hai mươi phút, cô cuối cùng mới nhìn thấy con phố quen thuộc, hơn nữa còn phát hiện ra Nam Cung Thiên Ân đưa cô đến khu của biệt thự nhà Nam Cung.

“Rốt cuộc anh đưa tôi đi đâu thế?”

Bạch Tinh Nhiên quay dầu tức tối trừng mắt nhìn anh.

Trong lòng cảm thấy bất an, anh chắc không đưa cô về nhà Nam Cung chứ? Muốn đưa cô đến từ đường nhà Nam Cung sao? Nghĩ đến cái nơi đáng sợ đó, cô không kìm được mà dựng tóc gáy.

Nếu như thực sự bị anh nhốt vào đó, thì đời này cô còn cơ hội ra ngoài không? Có khi nào sẽ giống như sáu cô vợ trước của anh … Nghĩ đến đây, cô quay phắt người lại, túm lấy vai Nam Cung Thiên Ân lắc liên hồi: “Không được, anh không thể nhốt tôi lại được, tôi còn phải đi tìm Tiểu Ý, đưa Tiểu Ý đi phẫu thuật, tôi còn phải đi tìm…”

Cô đột nhiên im bặt, hai từ con gái cứ thế bị cô nuốt ngược vào trong.

Nam Cung Thiên Ân đạp phanh dừng xe lại bên đường, quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng: “Cô còn phải đi tìm Lâm An Nam của cô, đúng không?”

“Không phải…“Nam Cung Thiên Ân nhếch mép mỉa mai, hơi híp mắt lại: “Tôi cảnh cáo cô đời này đừng nói là ở cùng Lâm An Nam, đến cả cơ hội thoát khỏi tôi cũng không có đâu, cho nên, tôi khuyên cô hãy từ bỏ đi.”

Nói xong, anh lại khởi động xe.

Bạch Tinh Nhiên nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, người ngã về đằng sau, đập vào lưng ghế.

Lâm An Nam, giờ cô làm gì còn dám nghĩ đến người này? Tính cách của Nam Cung Thiên Ân có phải cô không biết đâu, đen cả cái tên Lâm An Nam cô còn không dám nhắc đến, làm sao dám mong tiếp tục kết hôn với anh ta? Cô rất muốn hỏi Nam Cung Thiên Ân đã làm gì Lâm An Nam, lại sợ mình hỏi như thế ngược lại còn gây thêm phiền phức cho Lâm An Nam, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK