“Sao? Muốn tìm tôi làʍ ȶìиɦ nhân của cô thật à?”.
“Không, không phải”, gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Tinh Nhiên nóng ran, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của anh: “Tôi chỉ hỏi vì lịch sự thôi, nếu anh không muốn nói, thì không miễn cưỡng, anh đi đi, cảm ơn anh lần nữa”.
Bạch Tinh Nhiên gian nan đứng dậy, đi từng bước ra cửa phòng điều trị.
“Khoan đã”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nói.
Bạch Tinh Nhiên ngoảnh lại, nhìn chằm chằm anh.
Nam Cung Thiên Ân xoay đầu: “Cô ta là gì của cô?”.
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt mất một lúc, anh ta hỏi Bạch Ánh An sao? Chắc là đúng rồi.
“Em gái, em gái tôi”, sắc mặt cô u ám, giờ Bạch Ánh An dùng thân phận cô, còn cô… chỉ có thể tiếp tục làm Bạch Ánh An.
Bạch Ánh An ngồi vào ghế phụ, hai tay khoanh trước ngực liếc Lâm An Nam bên cạnh, cười khẩy: “Xem đi, chẳng phải anh nói nó rất trong sáng sao? Người ta đã chơi đàn ông ở ngoài sau lưng anh từ lâu rồi, thế mà mấy hôm nay trong lòng anh còn cứ cảm thấy có lỗi với nó”.
Lâm An Nam không nói gì, chỉ có điều ngón tay cầm vô lăng siết chặt.
“Nhưng mà nếu để người nhà Nam Cung biết nó có một người đàn ông ở ngoài, không biết sẽ xử lý nó sao nhỉ?”, Bạch Ánh An cầm điện thoại lên nhập mật khẩu, mở album ảnh, bên trong là ảnh Bạch Tinh Nhiên dựa vào người một gã đàn ông, là ảnh cô ta chụp trộm vừa nãy trước lúc về.
Ảnh chụp vội quá, phần đầu của người đàn ông đó không chụp được, nhưng vẫn có thể nhìn ra được ngay là một người đàn ông.
Cô ta gọi điện cho Bạch phu nhân lấy số của chị Hà nhà Nam Cung, gửi bức ảnh này đi.
Xem lát nữa mày về thì phải giải thích với người nhà Nam Cung thế nào, hừ!
Cô ta cười khẩy đắc ý, xoay đầu phát hiện vẻ mặt Lâm An Nam rầu rĩ, tưởng anh ta đang lo cho mình, nên giơ tay lên đẩy cánh tay anh ta: “An Nam, anh đừng lo nữa, nó không dám nói thật với Nam Cung lão phu nhân đâu”.
Lâm An Nam không tập trung “ừ” một tiếng.
Trong lòng anh ta không nghĩ việc này, mà là việc về Bạch Tinh Nhiên và người đàn ông vừa nãy, mặc dù là anh ta đá cô, nhưng nhìn thấy cô thân mật với một người đàn ông khác nhanh như vậy, dù là trong lòng hay mặt mũi cũng không chịu nổi.
Tình cảm ba năm, hơn nữa Lâm An Nam còn là nhị thiếu gia của nhà họ Lâm được yêu thích như vậy, người đàn ông tốt như vậy nói mất là mất luôn, dù không đau lòng một, hai tháng, thì ít nhất cũng phải đau lòng một, hai tuần chứ?
Cô căn bản y như lời Bạch Ánh An nói, từ lâu đã có quan hệ với người đàn ông kia, chỉ có điều vẫn luôn đợi anh ta nói chia tay trước, đợi khiến anh ta làm kẻ ác?
Chị Hà nhận được tin nhắn hình ảnh, mắt chị ta hơi kèm nhèm, không nhìn rõ lắm ý của bức ảnh, nên đưa điện thoại cho Thẩm Tâm ở bên cạnh đang uống trà với lão phu nhân.
“Tiểu thư, cô xem thử đây là cái gì?”, điện thoại của chị ta chỉ dùng để giải quyết việc của nhà Nam Cung, người tạp nham bình thường đều không biết số.
Thẩm Tâm nhìn màn hình điện thoại một cái, trêи màn hình, Bạch Tinh Nhiên băng bó trêи trán, nhưng cô ta vẫn nhìn ra cô ngay.
Cô ta theo bản năng hét nhỏ một tiếng: “Đây là chị dâu họ, chị dâu họ sao lại ở cùng một người đàn ông? Hơn nữa còn bị thương?”.
“Đàn ông?”, lão phu nhân đặt tờ báo trong tay xuống, giơ tay lên cầm điện thoại.