Phác Luyến Dao kéo tay lão phu nhân lay một cái:
"Lúc này đương nhiên là tìm thi thế người quan trọng rồi, bà đừng để tâm đến chiếc nhẫn vội".
"Cháu thì hiếu cái gì?", lão phu nhân lườm cô ta một cái, rồi lại quay sang nói với cảnh sát:
"Vậy các cậu đi làm việc đi, nhất định phải nhanh chóng tìm thấy thi thế về cho chúng tôi đấy".
"Được, chúng tôi sẽ cố gắng", cảnh sát quay người rời khỏi phòng bệnh.
Phác Luyến Dao nhìn lão phu nhân, hạ giọng nói với vẻ áy náy:
"Cháu xin lỗi bà, vừa nãy cháu....”Lão phu nhân không trách cô ta nữa, mà bước vào trong phòng bệnh, đứng trước giường chu chu nhìn cô ta một lúc, rồi nói:
"Đừng giả vờ nữa, ngồi dậy đi".
Chu Chu quả nhiên mở mắt ra, nước mắt cũng lập tức tuôn trào, nhìn lão phu nhân nghẹn ngào nói:
"Lão phu nhân, cháu không cố ý hại Tinh Nhiên, cháu cũng không phải cố ý đuổi theo cô ấy, cháu....”"Được rồi, Bạch Tinh Nhiên có chết hay không bà không quan tâm, giờ điều bà quan tâm là có tìm được chiếc nhẫn trên tay nó không", lão phu nhân nghiêm túc nói:
"Nếu không tìm được chiếc nhẫn thì cháu và Thiên Ân không thế cưới nhau được, hiếu không?".
Chu Chu ngạc nhiên nhìn bà ta, nước mắt vẫn lã chã rơi, cô ta chưa bao giờ đế ý chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Bạch Tinh Nhiên, cũng không hề biết nó quan trọng đến mức nào.
Nhưng nói lại thì trong tình huống cấp bách lúc đó, kế cả cô ta biết chiếc nhẫn rất quan trọng, cô ta cũng vẫn sẽ làm như vậy.
Dù sao lúc đó không phải Bạch Tinh Nhiên chết thì là cô ta chết, cô ta đương nhiên lựa chọn Bạch Tinh Nhiên chết rồi!
Cô ta nghĩ một lúc, lại ngẩng đầu lên lo lắng nói:
"Làm sao bây giờ ạ? Cảnh sát đã biết cháu đuổi theo phía sau, nên xe của Bạch Tinh Nhiên mới bị lật, cảnh sát liệu có kết án cháu không?".
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, một cô y tá đẩy cửa bước vào lễ phép nói:
"Lão phu nhân, Thiên Ân thiếu gia tỉnh lại rồi ạ".
"Thiên Ân tỉnh rồi sao?", lão phu nhân vui mừng.
"Vâng ạ".
"Đi, chúng ta đi xem xem", bà ta lập tức quay người cùng cô y tá đi ra khỏi phòng bệnh.
Phác Luyến Dao đấy bánh xe lăn cùng đi theo ra ngoài, vừa đi khoảng được một mét liền quay người lại, nhìn vào chu chu nằm trên giường bệnh an ủi:
"Chu tiếu thư, cô yên tâm, lão phu nhân sẽ không đế cho cô bị sao đâu".
Nghe thấy cô ta nói vậy, Chu Chu quả nhiên yên tâm hơn rất nhiều.
Cũng phải, giờ cô ta là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân cơ mà, lão phu nhân bất luận thế nào cũng sẽ không đế cô ta xảy ra chuyện gì cả.
Cô ta hít sâu một hơi, tuy cảnh Bạch Tinh Nhiên bị lật xe rất thảm khốc rất đáng sợ, cô ta cứ nhắm mắt là nghĩ đến cảnh đó.
Nhưng giờ nghĩ lại, cô ta vẫn cảm thấy rất may mắn.
Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn chết, cả đời này cô ta không cần phải lo bị người khác phát hiện ra thân phận giả nữa.
Giờ đây điều duy nhất khiến cô ta lo lắng, đó là cho đến giờ Bạch Tinh Nhiên chết nhưng vẫn không thấy xác, cô ta lo những tình tiết giống như trong phim sẽ xảy ra với cô ta, một ngày nào đó lại gặp Bạch Tinh Nhiên vẫn còn sống trên đường.
Chí hi vọng Bạch Tinh Nhiên giống như mọi người dự đoán, cơ thế cô đã bị bốc cháy cùng chiếc xe!
Nam Cung Thiên Ân đúng là đã tỉnh lại.
Lão phu nhân sợ sau khi anh tính sẽ lại giống như lần trước đi khắp nơi tìm tung tích của Bạch Tinh Nhiên, còn tưởng anh sẽ lại bị Bạch Tinh Nhiên tác động khiến anh trở nên kích động, đứng ngồi không yên.
Không ngờ lần này anh không như vậy, không những không đi tìm Bạch Tinh
Nhiên, thậm chí còn bình tĩnh đến bất thường.
"Thiên Ân, cháu vẫn ổn chứ?", lão phu nhân lo lắng hỏi.
Bà ta đột nhiên cảm thấy, Nam Cung Thiên Ân như vậy còn đáng sợ hơn cả lúc anh kích động nổi cáu.
Nam Cung Thiên Ân day huyệt thái dương bị đau, ngấng dầu lên nhìn y tá hỏi:
"Điện thoại của tôi đâu?
Phiền cô đưa điện thoại cho tôi".
Cô y tá nhìn lão phu nhân, sau đó đi đến chỗ tủ lấy điện thoại ra đưa cho anh.
Nam Cung Thiên Ân cầm lấy điện thoại mở ra, gọi luôn vào số của Bạch Tinh Nhiên, điện thoại hiến thị không thế thực hiện cuộc gọi, anh lại dùng phần mềm định vị tìm vị trí của cô, nhưng không định vị nổi.
Vì tôn trọng và bảo đảm quyền riêng tư của Bạch Tinh Nhiên, bình thường anh không hay dùng phần mềm này, khi chưa đến lúc bất đắc dĩ thì anh sẽ không dùng.
Nếu không phải vừa rồi trong mơ anh nghe thấy tiếng cô kêu cứu, thì lúc này anh cũng không sốt ruột tìm cô như vậy.
Điện thoại không tìm được vị trí là sao đây? Anh khởi động lại máy rồi tiếp tục tìm kiếm.
Đó là chiếc điện thoại anh dành
riêng cho Bạch Tinh Nhiên, cho dù cô
tắt máy, đem tặng cho người khác,
đem vứt đi, anh cũng không đến mức
không tìm được vị trí.
Chỉ có một khả năng không tìm được đó là chiếc điện thoại đó bị nghiền nát vụn, hoặc là bị cháy thành tro!
Anh ngấng dầu lên nhìn thẳng vào lão phu nhân hỏi:
"Có phải Tinh Nhiên đi rồi không ạ? Đi ra nước ngoài cùng Lâm An Nam rồi à?".
Đúng vậy, chỉ có một khả năng này, cô đã rời xa anh hoàn toàn, rồi hủy bỏ tất cả những gì liên quan đến anh.
Lão phu nhân nhìn anh, nhất thời không nói nên lời.
Vì đế không ảnh hưởng đến bệnh tình của anh, bà ta không có ý định nói cho anh biết chuyện Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn, nhưng giờ anh đột nhiên hỏi vấn đề này, bà ta nên trả lời sao đây?
Nghe thấy tin Bạch Tinh Nhiên đi ra nước ngoài cùng Lâm An Nam... chắc sẽ tốt hơn là nghe tin cô bị tai nạn mà chết nhí?
Nhưng cuối cùng bà ta lại lắc dầu nói:
"Bà cũng không biết, chưa thấy cô của cháu nói chuyện An Nam ra nước ngoài".
Nam Cung Thiên Ân gật dầu, nhẹ nhàng xoay điện thoại trong tay, ánh mắt ảm đạm nhìn ra phía cửa sổ.
Anh nghĩ cho dù giờ Lâm An Nam chưa ra nước ngoài, nhưng sớm muộn cũng sẽ đưa Bạch Tinh Nhiên đi, Bạch Tinh Nhiên chẳng phải còn xin cả Visa rồi sao?
Lão phu nhân nhìn anh vẫn thấy chưa có phản ứng gì lớn cả, liền hỏi
một cách thăm dò:
"Thiên Ân, cháu đang nghĩ gì thế?".
"Không có gì đâu bà".
"Cháu....”"Cháu chí là hỏi thôi, nếu cô ấy muốn đi thì cứ đế cô ấy đi vậy", Nam Cung Thiên Ân thu lại ánh mắt vừa nhìn ra cửa sổ.
Lão phu nhân không ngờ anh lại dễ dàng nghĩ thông như vậy, trong lòng mừng thầm, mím cười nói:
Hôm xuất viện, Chu Chu còn cố tình đến đón anh xuất viện, hơn nữa trên tay còn ôm bó hoa tươi cười nói:
"Lần này xuất viện là không được quay lại nữa đâu đấy".
Nam Cung Thiên Ân đón lấy bó hoa từ tay cô ta, nhìn cô ta hỏi:
"Em thì sao? Sức khỏe hồi phục hẳn rồi à?".
"Em vốn không bị gì nên hồi phục lâu rồi", Chu Chu sờ lên vết thương trên đầu nói.
Lão phu nhân đứng bên cạnh tự hào cười:
"Cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng, từ nay trở đi, hai đứa đều phải khỏe mạnh cho bà, không được xảy ra chuyện gì nữa đâu đấy".
Chu Chu cười gật đầu trả lời:
"Bà nội yên tâm đi ạ, cháu sẽ chăm sóc tốt cho mình, cũng sẽ chăm sóc tốt cho Thiên Ân thiếu gia".
"Được, như vậy là tốt rồi", lão phu nhân nói tiếp:
"Đi thôi, về nhà nào".
Sau khi ra viện, lão phu nhân và Nam Cung Thiên Ân về nhà tổ, Chu Chu tạm thời vẫn về biệt thự của cô ta.
Sau khi chào tạm biệt Nam Cung Thiên Ân, Chu Chu không về thẳng nhà luôn, mà đến công ty của Lâm An Nam.
Hai hôm nay cô không thấy Lâm An Nam tìm cô đế tính sổ, trong lòng
càng nghĩ càng hoang mang, càng nghĩ càng bất an, đành tự tìm đến chỗ anh ta.