Chương 259: Suýt bị lộ (3)
Kể chuyện Cô bé Lọ Lem, Bạch Tinh Nhiên vốn không cần phải cầm sách, cô đưa tay ra kéo vai của Tiểu Ý tựa vào người mình, vừa kể vừa nhìn lên những vì sao trên trời.
Đêm đã khuya, mà thế giới bên ngoài kia vẫn sầm uất, cứ như là vương quốc nhỏ nguy nga tráng lệ trong truyện cổ tích vậy.
“Chị, tại sao cô bé Lọ Lem không tự chạy đi tìm hoàng tử a?”, Tiểu Ý hiếu kỳ hỏi.
“Bởi vì cô ấy bị mẹ kế nhốt lại rồi”.
“Bà mẹ kế đó thật là ác, có phải mẹ kế nào cũng ác như vậy không?”.
“Đương nhiên không phải, trên đời này
còn nhiều người tốt lắm”.
“Chị, cái chị kia chặt ngón chân đi không đau ạ?”.
“Đau chứ
“Thế tại sao còn làm ?”
“Bởi vì cô ta muốn đi vừa giày thủy tinh,
thế chỗ cô bé Lọ Lem sống vui vẻ hạnh phúc với hoàng tử.
“Sao chị ta lại ác thế!”, Tiểu Ý nghiến răng nghiến lợi nói.
“Những người xấu thường sẽ không có kết cục tốt đẹp, cô ta không những không đi giày thủy tinh mà còn bị chặt mất ngôn chân, cũng coi như đã phải trả giả rồi, cho nên chúng ta không được học cô ta làm người xấu, phải làm người tốt biết chưa?. Bạch Tinh Nhiên xoa đầu Tiểu Ý.
Tiểu Ý gật đầu: “Em biết rồi, sau này em lớn lên sẽ là một người tốt lương thiện như cô bé Lọ Lem”.
“Giỏi lắm!”, Bạch Tình Nhiên hài lòng khen ngợi Tiểu Ý.
Ở bên kia bức tường, Nam Cung Thiên Ân đang ngà ngà say vừa uống bia làm vừa nghe hai chị em nói chuyện, khỏe miệng bất giác khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh.
Câu chuyện Cô bé Lọ Lem và hoàng tử chẳng qua chỉ lừa gạt con nít mà thôi,
Anh đột nhiên nhớ đến Cô bé Lọ Lem đã biến mất khỏi cuộc đời mình, anh cũng từng cho rằng cô ấy là Cô bé Lọ Lem xinh đẹp lương thiện, kết quả chỉ là một giấc mơ đẹp.
Phía bên kia tường lại vọng sang tiếng Tiểu Ý: “Chị, chị hát em nghe một bài đi”.
“Em muốn nghe bài gì?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi.
“Hát bài gì khiến người ta vui là được.
“Vậy… chúng ta cùng hát bài ‘Ngày lễ vui vẻ được không?”.
“Được ạ”.
“Nhưng mà bây giờ muộn rồi, chúng ta hát nhỏ thôi”, Bạch Tinh Nhiên nói xong liền bắt đầu vỗ tay vừa bé tiếng hát.
Hai chị em mỗi người hát một câu, mà cách này của Tiểu Ý quả nhiên có hiệu quả, tâm trạng Bạch Tinh Nhiên đã dần tốt lên,
Hai chị em hát rất vui, bên kia bức tường Nam Cung Thiên Ân nghe cũng… không phải là vui lắm, nhưng ít nhất thì làn khỏi u ám trong lòng đã bị tiếng hát của hai chị em làm cho tiêu tan dần.
Hát xong, Tiểu Ý quay đầu nhìn Bạch Tinh Nhiên nói: “Chị, tâm trạng chị đã tốt lên chưa?”.
“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn Tiểu Ý, Bạch Tinh Nhiên xoa đầu Tiểu Ý: “Đi đi, về phòng ngủ đi”.
“Thế chị thì sao?”.
“Chị ngồi thêm một lúc rồi sẽ vào, ngoan”.
“Vậy em đi vào ngủ đây”, Tiểu Ý nói.
Nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên gật đầu, Tiểu Ý mới yên tâm cầm sách của cậu bé đi về phòng.
Bạch Tinh Nhiên ngồi ngoài ban công một lúc, cuối cùng đứng dậy định về phòng ngủ, thì phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng chai rượu rơi xuống đất.
Cô sững người một lúc, phòng bên cạnh có người sao?
Cô ngồi ở đây cả ngày, đâu có nghe thấy động tĩnh gì ở phòng bên đâu, cũng không thấy đèn sáng, hơn nữa theo như cô biết thì Nam Cung Thiên Ân sáng hôm đó sau khi rời đi thì không về đây ở nữa.
Thực tế Nam Cung Thiên Ân vốn rất về bên này, trước đây thậm chí có tháng còn chẳng về lần nào.
Nhưng tò mò, cô vẫn nhoài người nhìn sang bên đó, ban công phòng bên cạnh tuy không bật đèn, nhưng vừa nhìn là có thể thấy ngay Nam Cung Thiên Ân đang cố gắng đứng dậy đi vào phòng, dưới đất thì đầy vỏ lon bia.
Cô hơi kinh ngạc, vậy mà lại là Nam Cung Thiên Ân thật! Sao anh lại ở đây? Ở đây từ bao giờ?
Nhìn anh một mình uống nhiều bia thế, nhất định trong lòng rất buồn, cũng là buồn chuyện đứa bé qua đời giống cô sao?
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh, trong lòng Bạch Tinh Nhiên lại có chút đồng cảm.
Ánh mắt của Nam Cung Thiên Ân nhìn sang, cũng nhìn ngay thấy anh đốn lại bộ dạng của mình, ánh mắt liếc sang cô lạnh nhạt như “Bạch tiểu thư, rình trộm cũng là sở thích của cô à?”
Bạch Tinh Nhiên bằng cuống quýt trong lòng, vội vàng rụt người lại.
Khoảng cách giữa ban công hai nhà tầm một mét rưỡi, không gần mà cũng chẳng xa, ngài bức tường chắn thấp nửa người của ban công từng nhà, người ta thường lắp thêm lưới chống trộm vô hình. Có điều vì hai nhà này bình thường đều không có ai ở, cho nên không lắp tấm lưới chống trộm chắn tầm nhìn đó.
Bạch Tinh Nhiên lúc này chỉ muốn trốn đi, xoay người, cất bước đi vào trong phòng.
Nam Cung Thiên Ân nhìn bóng lưng của cô không nói gì, mà nhấc đôi chân dài lên đứng trên bức tường thấp chắn bạn công.
Bạch Tinh Nhiên nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, lập tức bị hành động của anh dọa cho sợ hãi, kêu lên một tiếng: “Thiên Ân thiếu gia, anh điên rồi! Mau xuống cho tôi Mất một đứa con sau này vẫn có thể sinh đứa khác, nhưng nếu như anh nhảy từ trên này xuống thì anh chết chắc, không đáng đâu Thiên Ân thiếu gia, đừng ngốc như vậy!”.
Trời ơi, anh định làm gì thế? Nghĩ quẩn à?
Lẽ nào anh không biết bản thân uống say rồi, đứng cao thế này nhớ ngã xuống thì phải làm sao? Bạch Tinh Nhiên vừa cuống vừa không biết nên làm thế nào mới phải.
Nam Cung Thiên Ân nhảy phắt một cái từ bên đó sang, Bạch Tinh Nhiên kêu lên một tiếng, sợ đến há miệng cứng lưỡi.
“Cô trốn đi đâu?” Nam Cung Thiên Ân túm lấy cánh tay cô kéo lại, nhìn cô thăm dò rồi mỉa mai nói: “Lúc này… không phải cô nên dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ tôi giống lần trước sao? Sao thế… lần này nhìn thấy tôi lại quay người định chạy? Hai chị em cô rốt cuộc là sao thế… ai cũng kỳ quặc… rốt cuộc thì ai mới là ai thật đây?”.
Anh nói chuyện hơi đứt đoạn, có lẽ là do uống quá nhiều rồi.