Chương 292: Phát hiện (3)
Bạch Ánh An vòng qua bàn làm việc, đến thẳng trước mặt Nam Cung Thiên Ân nhìn anh hỏi:
“Thiên Ân, em hỏi anh, tối qua rốt cuộc anh đã làm gì?”.
Khi Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy cô ta đến, đã đoán được ngay cô ta đến đây là vì chuyện này, anh thong thả đậy nắp bút lại, rồi cất bút vào ống cắm bút xong mới từ từ nói:”Chẳng phải đã nói với em rồi à.
Vốn dĩ công ty có chuyện gấp phải đi giải quyết, nhưng chắc là tối qua uống nhiều rượu quá nên khắp người khó chịu, thế là anh tìm một chỗ gần đó đế ngủ luôn”.
“Anh lừa em! Rõ ràng tối qua anh ở cùng với Bạch Tinh Nhiên!”
“cô ta ở cùng với Bạch Tinh Nhiên!” cô ta tức tối ngắt lời anh, sau đó vừa ấm ức vừa tức giận hỏi: “Vì sao anh lại ở cùng nó? Lẽ nào anh bị nó dụ dỗ rồi sao?
Hay là em không xinh đẹp bằng nó thân hình không đẹp bằng nó hả?”.
Nam Cung Thiên Ân cười lên, cầm lấy tay cô ta kéo cô ta ngồi lên đùi mình, bàn tay chắn ngang trước ngực cô ta nói:
“Bà xã, thân hình em đẹp hơn cô ta rất nhiều”.
“Anh! Anh thừa nhận tối qua ở cùng nó sao?”, Bạch Ánh An tức không chịu được.
“Đúng thế, rượu của bố em mạnh quá, anh không kịp đi về tìm em, đành tìm người nào đó ở gần đế giải quyết nhu cầu sinh lý chút thôi”.
“Sao anh lại tìm nó?”.
“Thì cô ta ở ngay bên cạnh mà, nếu không thì anh biết tìm ai?”
Nam Cung Thiên Ân đột nhiên dùng tay nâng cằm cô ta lên nhìn hỏi:
“Phải rồi, tối qua em cũng uống không ít, em có sao không?
Người có khó chịu như lửa đốt, muốn tìm người khác giới đến phát điên như anh không?”.
“Em… em không có”, Bạch Ánh An chột dạ quay mặt đi hướng khác nói.
Cơn tức giận và trách móc ban đầu ngay lập tức bị câu nói của anh chặn lại.
Cô ta mang đầy vết đỏ trên người thì làm gì có đủ tự tin để trách móc Nam Cung Thiên Ân chứ!
“Vậy sao? Tửu lượng của vợ anh tốt thật đấy”, Nam Cung Thiên Ân buông tay khỏi mặt cô ta ra nói: “Được rồi, ngoan ngoãn về nghỉ ngơi đi, anh còn phải làm việc nữa”.
“Thiên Ân, bố em bị bệnh rồi”, Bạch Ánh An nhìn anh bằng vẻ mặt đáng thương.
Nam Cung Thiên Ân cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Vậy à? sao lại đột nhiên đổ bệnh thế? giờ có sao không?”.
“Là bệnh của người già, sáng ngay tự nhiên ngất trong phòng họp”, Bạch Ánh An quàng tay lên cô anh: “Em nghe nói là các khoản nợ của công ty có lỗ hổng lớn, bị mất hơn một tỷ tệ cơ”.
“ừ, chuyện này anh có nghe nói rồi, hình như là vấn đề về thuế, lại thêm hai khách hàng lớn hủy hợp đòng nữa”.
“Em cũng nghe mẹ em nói vậy, chuyện làm ăn kinh doanh thì em không hiếu gì nên cũng không giúp được.”
“nhưng mà…”
Bạch Ánh An nhìn thẳng vào anh rồi nói với vẻ cầu xin:
“Thiên Ân, công ty đó là mồ hôi và nước mắt cả đời của bố em, nếu bị sụp đổ như vậy bố em chắc chắn sẽ không chịu nổi. Số tiền lớn như vậy chí có anh mới có thế giúp được bố em, xin anh hãy giúp bố em được không?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta, bật cười lắc đầu nói:
“Em yêu à, tổng cộng là một tỷ sáu, đến ngân hàng cũng không giúp được ông ấy, thì sao cũng không giúp được ông ấy, thì sao mà anh giúp nổi?”.
“Nguồn tài chính của Tập đoàn Nam Cung hùng hậu như vậy, sao mà không giúp nổi chứ?”
Bạch Ánh An nũng nịu tiếp: “Thiên Ân, anh giúp bô’ em đi, dù sao ông ấy cũng là bố vợ anh mà”.
Vừa nãy lúc Hứa Nhã Dung nói với cô ta chuyện này, là đế cô ta nói với Nam Cung Thiên Ân xem có giúp đỡ được gì không.
Cô ta vốn định chờ vài hôm nữa mới tìm cơ hội nói, nhưng lại sợ công ty không cầm cự được.
Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc gật đầu:
“Yên tâm đi, anh sẽ cô’ gắng”.
“Cảm ơn anh!”, Bạch Ánh An vui lên ngay lập tức.
“Cảm ơn gì chứ, em nói đúng, ông ấy là bố vợ của anh, anh có nghĩa vụ mau chóng giúp ông ấy thoát ra khỏi khó khăn này”, Nam Cung Thiên Ân lấy tay véo cằm cô ta: “giờ thì em đi được chưa? Anh thật sự phải làm việc rồi .
ở trong phòng chăm sóc đặc biệt một ngày, Tiếu Ý cuối cùng cũng được đưa sang phòng bệnh phổ thông.
Từ lúc bước vào phòng bệnh, Chu Tuệ cứ cầm bàn tay của Tiếu Ý mà khóc, Bạch Tinh Nhiên đứng bên cạnh, giống như một đứa bé mắc sai lầm vậy.
Cả ngày trời mẹ không hề để tâm đến cô, không nói với cô lời nào, cũng không ăn đồ mà cô mua, như thế cô là người phụ nữ vô liêm sí đi ra ngoài ‘bán hoa’ cả đêm mới về vậy.
Đến bữa tối, Tiếu Ý cuối cùng cũng tính lại, cậu bé nhìn sang mẹ và chị rồi kêu lên một tiêng yểu ớt.
Bạch Tinh Nhiên sụt sịt, đi đến bên giường cầm bàn tay mà cậu bé giơ ta, cô mím cười nói:
“Tiếu Ý, em đói không? Đế chị đi mua đồ ăn cho em”.
Tiếu Ý lắc dầu, Chu Tuệ lại lấy bàn tay của Tiếu Ý ra khỏi tay Bạch Tinh Nhiên.
Vừa rơi nước mắt vừa quát:
“Con đừng có động vào Tiếu Ý”.
Bạch Tinh Nhiên bị bà ấy quát
Bạch Tinh Nhiên bị bà ấy quát như vậy, bàn tay khựng lại, cô cảm thấy quá đau lòng.
“Mẹ, mẹ đừng có như vậy nữa”
Tiếu Ý nhíu mày không vui nhìn Chu Tuệ: “Anh rế đã nói rồi, hàng ngày con phải làm cho chị vui, chị vui rồi thì hôm cưới mới có thế là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới được”.
Tiếu Ý vừa nói vừa đưa mắt nhìn Bạch Tinh Nhiên: “Cho nên chị phải vui lên nhé”.
Chu Tuệ nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, không nói gì.
Bạch Tinh Nhiên lại cầm tay Tiểu Ý lên: “Tiếu Ý em phải mau khỏe lại, nếu em không khỏe lại thì chị sẽ không vui đâu, cũng không thể trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thế giới được nữa”.
“Vâng, em sẽ cố gắng khỏe thật nhanh”, Tiếu ý gật dầu trả lời.
“Được rồi, đế Tiếu Ý nghỉ ngơi một lát đi”, Chu Tuệ vỗ vào bàn tay nhỏ bé của Tiếu Ý nói: “Tiếu Ý à, con đừng nói nhiều lúc này, phải nghỉ ngơi thật tốt thì mới nhanh khỏe được biết chưa?”.
“Con biết rồi”, Tiếu Ý ngoan ngoãn gật đầu.