Chương 301: Thủ đoạn của anh ấy (1)
Chỉ có một tờ nho nhỏ, nhưng trên đó lại hiển thị nội dung khiến cô bàng hoàng, thế mà lại là chứng nhận xuất viện của Tiểu Ý.
Với cô mà nói, so với ba phần văn kiện trước đó thì đây mới là cái chí mang nhất.
“Tiểu Ý.”, cô nhìn chăm chăm anh, khẽ run giọng hỏi: “Tiểu Ý thế nào rồi?”.
“Á.”, tiếng thét the thé của Bạch Ảnh An đột nhiên vang vọng khắp đại sảnh tiệc cưới, cô ta sốt ruột lật xem văn kiện trong tay, tức điên gào thét: “Cái gì thế này? Sao lại có giấy chứng tử của bố tôi? Bố tôi làm sao thế?”.
Cô ta tóm lấy cánh tay Nam Cung Thiên Ân lắc liên tục: “Thiên Ân, anh có ý gì thế? Sao bố em lại chết chứ? Vừa nãy chẳng phải ông ấy vẫn bình thường ư?”.
“Chẳng phải vừa nãy cô nghe thấy rồi sao?”. Nam Cung Thiên Ân nhếch mép, khẽ tựa sát vào tai cô ta: “Bịch một tiếng, nhảy từ tầng thượng bệnh viện
“Anh nói cái gì? Người vừa nãy nhảy lầu là bố em.., sắc mặt Bạch Ảnh An bằng chốc tại nhợt.
Bạch Tinh Nhiên đã kinh hãi đến mức không nói nên lời, gần như bị Lâm An Nam đỡ đi vào trong. Chỉ có điều không đợi cô rời khỏi sân khấu, Nam Cung Thiên Ân đã túm chặt cổ tay cô, giảng cô từ trong lòng Lâm An Nam ra.
Ngay sau đó, cô đã bị Nam Cung Thiên Ân kéo loạng choạng đi xuống sân khấu, xuyên qua khách khứa đi thẳng về phía cửa chính. Cơ thể cô yếu ớt không có chút sức phản kháng nào, chỉ có thể cố gắng ổn định bước chân của mình, không để mình ngã.
Các khách khứa dưới sân khấu không nhìn thấy nội dung văn bản, cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì, ai cũng đứng đơ tại chỗ không động đậy, đến cả việc Bạch Tinh Nhiên bị Nam Cung Thiên Ân kéo ra ngoài hội trường cũng không ai ra ngăn cản.
Còn Lâm An Nam ở trên sân khấu thì lại bị Bạch Ánh An bám riết hỏi: “Việc này rốt cuộc là sao? Lâm An Nam! Anh nói cho tôi biết những cái này có phải là thật không?”.
Lâm An Nam bị cô ta bám vừa vội vừa tức, mất kiên nhẫn đẩy cô ta ra bên cạnh, nhanh chân đuổi ra cửa, Anh ta vừa đuổi vừa tức giận hét với bóng lưng hai người: “Nam Cung Thiên Ân! Anh buông cô ấy ra cho tôi! Buông ra!”
Thấy Nam Cung Thiên Ân không để ý mình, anh ta đổi thành hét với nhân viên bảo vệ ở cửa: “Còn ngơ ra đó làm gì? Mau chặn anh ta cho tôi!”.
Mấy nhân viên bảo vệ vừa nhận được lệnh của anh ta thì ngay lập tức xông lên định bắt Nam Cung Thiên Ân, mà gần như cùng lúc ấy, có ba, bốn người đàn ông mặc đồ đen bó sát bước xuống từ chiếc xe MPV đỗ ở cửa.
Mấy người đàn ông này đứng trước mặt nhân viên bảo vệ, chặn cứng đường đi của bọn họ.
Nhân viên bảo vệ thấy họ có vẻ là dân chuyên nghiệp được huấn luyện kĩ càng thì sợ đến mức không dám động đậy. Chỉ có Lâm An Nam không sợ chết đuổi theo, nhưng anh ta còn chưa kịp đuổi đến cạnh xe thì đã bị mấy người đàn ông mặc đồ đen quẳng ngược về.
Thấy Nam Cung Thiên Ân kéo Bạch Tinh Nhiên ra khỏi khách sạn, tài xế trên một chiếc Porsche khác ngay lập tức xuống xe mở cửa hàng ghế sau.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy chiếc xe đã mở cửa, cuối cùng cũng định thần lại bắt đầu giãy giụa “Buông tôi ra… Nam Cung Thiên Ân, anh muốn làm gi…”.
Nam Cung Thiên Ân không trả lời cô, mà quảng cả cô lẫn bộ áo cưới to đùng trên người vào xe, sập cura.
Bạch Tinh Nhiên sững sở, sau đó nhanh chóng bò dậy khỏi ghế, xoay người bắt đầu sốt ruột đập cửa sổ xe, chỉ có điều xe cách âm quá tốt, ai cũng không biết cô đang hét cái gì.
Nam Cung Thiên Ân rất thong thả, lúc định lên xe từ bên cửa khác, thì xoay đầu nhìn khách khứa đang hóng hớt và vợ chồng Lâm Đạo Nhiên, Lâm phu nhân sốt ruột hỏi: “Thiên Ân, cháu đang làm gì thế?”.
Nam Cung Thiên Ân không để ý bà ta, mà đi đến trước mặt Lâm An Nam đang bị mấy người áo đen khống chế, dửng dưng bỏ lại cho anh ta một câu: “Món nợ của cậu, tính sổ sau”.
“Là sao? Tính số gì? An Nam nó làm sao?”. Lâm Đạo Nhiên lo lắng đi tới.
Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng nhìn hai vợ chồng họ, giọng điệu cũng lạnh nhạt: “Hỏi cậu con ngoan của cô chú ấy”,
Nói xong thì xoay người đi đến cạnh xe khom lưng ngôi vào.
Chiếc xe khởi động, Lâm An Nam cứ trơ mắt nhìn xe anh nhanh chóng đi xa như vậy, tức đến mức giậm chân tại chỗ.
Lúc Bạch Ảnh An chạy ra từ khách sạn, xe Nam Cung Thiên Ân đã lái khỏi cửa khách sạn. Cô ta vừa đuổi theo xe vừa sốt ruột hét: “Thiên Ân! Anh đừng đi! Anh quay lại cho em…
Song, xe Nam Cung Thiên Ân lại không hề có ý dừng lại, hòa vào dòng xe cộ rất nhanh.
“Thiên Ân… cô ta ngồi thụp xuống đất, khóc như muốn đứt ruột đứt gan, trong tay cầm chặt mấy phần tài liệu không biết thật hay giả kia.
Cô ta vẫn không tin, Nam Cung Thiên Ân vừa nãy còn tình cảm với cô ta trong văn phòng lại là người đàn ông lạnh nhạt quẳng cho cô ta một đống kinh ngạc hiện tại, cô ta không tin Nam Cung Thiên Ân đã biết chân tướng.
Cô ta khóc một lúc, cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, rưng rưng gọi: “Bố, mẹ.”, cuối cùng thì đứng dậy chạy vội đến bệnh viện.
So với sự hoảng hốt bối rối và không thể tin nổi của Bạch Ảnh An, Lâm An Nam lại có vẻ yên tĩnh hơn nhiều. Những người mặc đồ đen đó đã đi rồi, nhưng anh ta vẫn đứng tại chỗ, mãi không động đậy.
Câu nói vừa nãy của Nam Cung Thiên Ân rất rõ ràng, anh đã biết mọi việc rồi, hơn nữa đã biết từ lâu, cho nên mới có thể chuẩn bị những món quà này.
Mặc dù tức giận, buồn bã, nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ, một khi Nam Cung Thiên Ân biết sự thực thì anh ta và Bạch Tinh Nhiên không thể có bất kì cơ hội nào nữa.
Lâm phu nhân ở bên cạnh lắc cánh tay anh ta hỏi dồn: “Rốt cuộc là có chuyện gì? An Nam, con mau nói đi!”.
“Loại người như Nam Cung Thiên Ân mà con cũng dám chọc, chán sống rồi hả?”, Lâm Đạo Nhiên ở bên cạnh bực bội nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì, con nói đi chứ!”.
Lâm An Nam bình tĩnh lại, xoay sang hai người họ áy náy nói: “Con xin lỗi…
Ngoài ba chữ này ra anh ta chẳng muốn nói thêm cái gì.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ?”, các khách khứa chạy ra hóng hớt ngơ ngác nhìn nhau hỏi. Lễ cưới đang yên đang lành thành ra thế này, mặc dù hai vợ chồng nhà họ Lâm mất hết thể diện, nhưng lại phải cố gắng xin lỗi mọi người.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Bạch Tinh Nhiên ngay lập tức xoay người, túm cánh tay Nam Cung Thiên Ân bực mình hỏi: “Anh đã làm gì bố tôi? Còn nữa, anh đưa Tiểu Ý đi đâu rồi?”.
Nam Cung Thiên Ân chỉ dửng dưng liếc cô, dường như rất thích thú với vẻ hoảng sợ bối rối trên mặt cô, vì khác biệt quá lớn với dáng vẻ hạnh phúc trên sân khấu vừa nãy.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô đứng trên sân khấu trao nhẫn một cách hạnh phúc với Lâm An Nam, là anh cảm thấy mình đối xử với cô thế này quá nhẹ nhàng, phải bóp gãy cổ cô ngay lúc đó mới đúng.
“Tôi đang hỏi anh đó! Anh đưa Tiểu Ý đi đâu rồi? Anh nghe thấy không?”, Bạch Tinh Nhiên tăng sức lắc anh, sốt ruột đến mức nước mắt cũng chảy ra: “Tiểu Ý đang đợi phẫu thuật đó, còn không phẫu thuật thì sẽ không kịp mất, anh không thể làm hại nó, anh muốn đánh muốn mắng, muốn giết thì cứ nhằm vào tôi! Nam Cung Thiên Ân anh nghe thấy không…
Dù cô lập thế nào thì Nam Cung Thiên Ân vẫn là dáng vẻ vững như Thái Sơn, đến cả biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi chút nào, đến tận khi Bạch Tinh Nhiên kích động túm cổ tay anh cần một cái.
“Nếu anh dám làm hại người thân của tôi, thì tôi sẽ liều mạng với anh!”, Bạch Tinh Nhiên cần mạnh lòng bàn tay anh, trong khoang miệng toàn vị máu tanh.
Nam Cung Thiên Ân khẽ hừ một tiếng, hất mạnh theo bản năng, “cộp” một tiếng, Bạch Tinh Nhiên bị đập vào cửa sổ kính bên cạnh.
Sức đập hơi mạnh, trán cô bằng đỏ ửng, dần dẫn bắt đầu váng đầu hoa mắt. Trong lúc mơ mảng, cô nhìn thấy biểu cảm của Nam Cung Thiên Ân lạnh lẽo, cô còn nghe thấy anh dùng giọng nói như ma quỷ nói: “Không khiến bọn họ chôn cùng cô thi khó mà xoa dịu nỗi hận trong lòng tôi, cho nên..”