Mục lục
Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma – Bạch Tinh Nhiên – Truyện full tác giả: Quang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 298: Mơ về tương lai (2)

“Vậy em thì sao…”, Lâm An Nam ngập ngừng nói.

Bạch Tinh Nhiên cười dịu dàng: “Anh yên tâm, em sẽ cố gắng quên hết người và việc đã xảy ra trong một năm qua, bắt đầu cuộc sống mới của em”.

“ừm… vậy có phải anh có thế mơ mộng về tương lai chút không?”.

“Tương lai gì?”.

“Ví dụ nhanh chóng sinh con”.

Bạch Tinh Nhiên yên lặng, con ư, tim cô lại đau nhói. Trong tình hình chưa biết tung tích của con gái,

nhưng mình lại muốn sinh một đứa nữa thay thế nó ư?

Không, cô không thế làm như vậy, cô đã quyết định rồi, sau lễ cưới mình sẽ dốc hết tinh thần và sức lực đi tìm tung tích con gái, nhất định phải tìm lại con gái.

Lâm An Nam cảm nhận được sự im lặng của cô, cười khẽ nói: “Em biết mẹ anh vẫn luôn giục anh ghê lắm mà, muốn ôm cháu sớm. Nhưng nếu em không muốn có sớm như vậy thì cũng không sao, chúng ta đợi thêm một thời gian nữa là được”.

“Em chí cảm thấy nếu mình vừa sinh không lâu lại sinh thì… An Nam, vậy thì thuận theo tự nhiên đi”, đế chuyến chủ dề, nên cô đổi dề tài: “Được rồi, anh đi lo việc của anh đi, lát nữa mình gặp”.

“Được, lát nữa gặp”, Lâm An Nam đang định cúp máy thì Bạch Tinh Nhiên đột nhiên lại nói một câu: “An Nam, anh thực sự sẽ làm mọi việc vì em ư?”.

“ừm, đương nhiên”.

“Ví dụ… chấp nhận Tiếu Ý, chấp nhận con của em… ý em là… nếu con của em chưa chết”, cuối cùng cô cũng nói ra câu này.

Lâm An Nam lặng im một lúc mới gật đầu: “Anh sẽ chấp nhận”.

“Thật ư? Vậy anh có thế giúp em một việc không?”.

“Việc gì?”.

“Em…”, Bạch Tinh Nhiên chớp mắt cho cho nước mắt khỏi rơi, khẽ cười nói: “Để xong lễ cưới rồi nói với anh vậy .

Nếu giờ cô nói với Lâm An Nam việc con gái mình có lẽ còn sống, rồi nhờ anh ta giúp đỡ tìm kiếm, thì anh ta nhất định sẽ khó chịu nhí. Nhưng cô thực sự rất cần sự giúp đỡ của anh ta, nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định xong lễ cưới thì nói chi tiết việc này với anh ta.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”, Lâm An Nam bị cô khơi gợi sự tò mò.

“Việc rất quan trọng, cho nên phải

nói trực tiếp với anh sau khi xong lễ cưới .

Lâm An Nam nghĩ một lúc: “Được, dù là chuyện gì thì anh cũng sẽ giúp em giải quyết ổn thỏa, đừng lo”.

“Được”, Bạch Tinh Nhiên thầm thở phào, dập máy.

Cô không Diet nói việc nay với Lâm An Nam có phù hợp không, nhưng cô đã hết cách rồi, hơn nữa đưa ra quyết định này cũng là đã suy nghĩ một thời gian rất lâu.

Thêm một người giúp thì thêm một phần hi vọng, không phải sao?

Trong bệnh viện, Bạch cảnh Bình ngủ dậy thì thấy Bạch Ánh An ở trước giường bệnh, nên quan sát cô ta hỏi: “Ánh An, hôm nay Tinh Nhiên kết hôn, chẳng phải con nên đi dự ư?”.

“Con sẽ đến với thân phận thiếu phu nhân nhà Nam Cung, nhưng không cần sớm thế, 11 giờ đi dự lễ cưới là được”, Bạch Ánh An kéo tay ông ta: “Bố, con muốn ở bệnh viện với bố’.

“ở đây có hộ lý rồi, con không cần ở với bố đâu”.

“Dù sao còn cũng rảnh mà”, Bạch Ánh An cười hì hì: “Con sợ một mình bố ở đây chán mà”.

“Ánh An à…”, Bạch cảnh Bình vỗ tay cô ta, cười gượng nói: “Mặc dù con bị chiều hư rồi, nhưng vẫn là một cô con gái ngoan hiếu thảo, điều này vẫn khiến bố rất vui mừng”.

“Đương nhiên rồi, bố là bố ruột con mà, con không hiếu thảo với bố thì ai hiếu thảo chứ?”.

“Ngoan lắm”, Bạch cảnh Bình quan sát xung quanh: “Đúng rồi, mẹ con đâu? Bà ấy không đến à?”.

“Trước khi con đến đã gọi về nhà, chị Hồng bảo là mẹ ra ngoài rồi, chắc là đang trên đường đến”, Bạch Ánh An nói xong thì xoay người đi đến đầu giường, vừa lấy điếm tâm trong túi đồ ăn ra vừa nói: “Bố, con mang cho bố bánh lê bố thích ăn nhất này, bố thử đi”.

Cô ta đặt một miếng bánh đến bên môi Bạch cảnh Bình, Bạch cảnh Bình há miệng cắn một miếng, mặt mày vui mừng gật đầu: “Khá lắm, rất ngon”.

“Thật ạ? Ngon thì bố ăn nhiều chút”, Bạch Ánh An lại cầm cho ông ta một miếng.

“Được rồi, để bố tự ăn là được”, Bạch Cảnh Bình đón lấy miếng bánh cô ta đưa tới, cười tủm tỉm nói: “Điểm tâm con gái yêu mua đúng là ngon hơn người khác mua”.

“Thật ạ? Vậy sau này con thường xuyên mua cho bố”.

“ừ, được”, Bạch cảnh Bình gật đầu, nhưng ánh mắt bất giác ảm đạm.

Ông ta dùng tay lau vụn bánh trên tay, sau đó lấy một cái thẻ ngân hàng dưới gối đưa cho cô ta nói:

“Ánh An à, con là đứa bé được chiều từ nhỏ đến lớn, tiêu hoang quen rồi, nhưng công ty gặp chuyện thế này, sau này chắc bố không chiều con được nữa. Đây là khoản tiền cuối cùng của bố, mật khẩu là sinh nhật con, con tiêu tiết kiệm biết không?”.

Bạch Ánh An nhìn chiếc thẻ ngân hàng trong tay ông ta, nước mắt lăn dài: “Bố, bản thân bố hết tiền rồi còn cho con làm gì, sau này phải là con nuôi bố mới đúng”.

Cô ta đẩy lòng bàn tay Bạch cảnh Bình lại: “Bố cất đi, giờ con là thiếu phu nhân của nhà Nam Cung, sao có thế thiếu tiền tiêu chứ?”.

“Nam Cung…”

Bạch cảnh Bình lắc đầu cười chua chát: “Ánh An, Nam Cung Thiên Ân sẽ không đối xử tốt với con đâu, cho nên con phải học cách bảo vệ bản thân, học cách nuôi sống bản thân”.

“Sao bố lại nói thế? Nam Cung Thiên Ân đối xử với con rất tốt”, Bạch Ánh An không hiểu, ngoài việc anh cứ lúc xa lúc gần với cô ta, còn cả chuyện ấy không làm thỏa mãn được cô ta ra thì những việc khác đều rất tốt.

Bạch Cảnh Bình lại cười khổ:

“Tóm lại con nghe lời bố, giữ tiền, sau này sẽ có lúc cần dùng, còn nữa…”

ông ta nắm tay Bạch Ánh An: “Sau này nếu bố không thế chăm sóc hai mẹ con con, thì con phải chăm sóc mẹ thay bố, bà ấy cũng là người phụ nữ bị chiều hư như con, cần người khác chăm sóc hẳn hoi”.

“Bố, bố đang nói gì thế? Sao bố lại không thế chăm sóc mẹ với con?”

Bạch Ánh An đột nhiên trở nên buồn bã: “Là việc thuế má sao? Bố yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ cách đế bố không phải ngồi tù, bố sẽ không sao đâu”.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Bạch Ánh An, Bạch cảnh Bình an ủi: “Được, bố đợi con nghĩ cách, từ từ nghĩ, đừng nóng vội”.

Bạch Cảnh Bình nói rồi giơ tay lên xoa đầu cô ta một cái: “Được rồi, mau đi tham gia lễ cưới của Tinh Nhiên đi”.

“Đúng rồi…”, Bạch cảnh Bình đột nhiên lại nói một câu: “Tinh Nhiên là em ruột con, sau này đừng gây khó dễ cho nó nữa biết không?”.

“Bố… sao bố lại nói thế, có phải bố bắt đầu thương nó không thương con không?”, Bạch Ánh An phụng phịu.

Bạch Cảnh Bình bật cười: “Sao thế được, người bố thương nhất luôn là con”.

“Vậy sao bố lại nói thế?”.

“Bố chí cảm thấy dù sao nó cũng là em gái duy nhất của con, sau này các con phải chung sống hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau”.

“Nó không phải em gái con”, Bạch Ánh An lấm bấm, sau đó đổi chủ dề: “Được rồi, con không nói với bố nữa, bố nghỉ ngơi cho tốt, con đi dự lễ cưới đây”.

“ừ, đi đi”.

“Con đi nhé”, Bạch Ánh An đứng dậy định đi, Bạch cảnh Bình đột nhiên túm cổ tay cô ta gọi: “Ánh An”.

“ừ, đi đi”.

Bạch Ánh An ngoảnh đầu lại, nhìn ông ta đầy nghi ngờ: “Sao thế ạ?”.

“Không có gì, chỉ muốn gọi tên con thôi”, Bạch cảnh Bình mỉm cười buông cổ tay cô ta ra: “Đi đi”.

Bạch Ánh An nhìn bố, cứ cảm thấy ông ta hôm nay vô cùng kì lạ, chẳng lẽ là vì bị bệnh với công ty gặp chuyện nên mới trở nên đa sầu đa cảm thế?

Cô ta bất lực thở dài, xoay người ra khỏi phòng bệnh của bố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK