“Vớ vẩn!”, cả người Bạch Tinh Nhiên run rẩy, nhìn chằm chằm cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Ánh An, đồ đê tiện mày cướp bạn trai người khác thế mà còn không biết xấu hổ tự khen mình! Mày có cần mặt mũi nữa không hả? Mày tưởng tao không biết trong lòng mày đang nghĩ gì sao? Rõ ràng là mày không dám gả cho Nam Cung Thiên Ân, lại không dám từ chối hôn sự này, nên mới lên kế hoạch để tao thay mày gả cho Nam Cung Thiên Ân! Sao mày có thể đê tiện, bỉ ổi vậy chứ?”.
Ngày trước nhà Nam Cung đưa sính lễ đến nhà họ Bạch, chỉ đích danh muốn Bạch Ánh An – thiên kim nhà họ Bạch, bố hoảng rồi, sau đó bắt đầu nhắm vào đứa con gái riêng là cô. Không ngờ sau khi cô từ chối dứt khoát, bố cô lại nghĩ ra âm mưu là Bạch Ánh An bị hủy dung, vừa đấm vừa xoa ép cô gả vào nhà Nam Cung.
“Xem ra mày không ngốc chút nào, đúng thế, tao thích An Nam, tao muốn gả cho An Nam, nên để tác thành cho tao và An Nam, dù không gả mày cho nhà Nam Cung thì bố cũng sẽ gả mày cho người khác. Còn về hôn sự của nhà Nam Cung, nhà họ Bạch không từ chối được, cũng không có bản lĩnh từ chối, cho nên chỉ đành thiệt thòi mày vậy”, Bạch Ánh An đột nhiên đánh giá cô với vẻ ngạc nhiên: “Đúng rồi, nghe đồn Nam Cung Thiên Ân là một con bệnh, còn khắc vợ, phụ nữ gả cho anh ta đều không sống được, tại sao mày lại sống được đến ngày lại mặt chứ?”.
Nói xong cô ta lại cười khẩy mỉa mai: “Nhưng mày cũng đừng đắc ý, dù giờ mày không sao, thì chẳng mấy mà cũng sẽ chết ở nhà Nam Cung”.
“Mày…”, Bạch Tinh Nhiên tức đến nghiến răng.
Bạch Ánh An lại không để ý cơn giận của cô, nghiêng người tiến sát lại nhìn chằm chằm cô: “Đây chính là kết cục cho việc mẹ mày quyến rũ bố tao, cũng là kết cục cho kẻ làm con riêng như mày”.
“Ôi… còn cả gương mặt này của mày nữa: “Bạch Ánh An xoay mặt, nhìn Lâm An Nam cười mỉm chi nói: “An Nam, anh biết tại sao nó lại giống hệt em không? Đó là vì…”.
“Mày câm mồm cho tao!”, Bạch Tinh Nhiên gào thét vung tay tát vào mặt cô ta, nhưng lại bị Lâm An Nam ở bên cạnh túm cổ tay.
Sắc mặt Lâm An Nam hung dữ: “Tinh Nhiên, ván đã đóng thuyền, em đừng đấu tranh vô ích ở đây nữa, tôi xử lý vết thương cho em đã, sau đó thì đưa em về nhà Nam Cung”.
Bạch Tinh Nhiên chuyển ánh mắt tức giận sang anh ta, cắn răng nức nở nói: “Lâm An Nam, đây chính là thái độ của anh sao? Anh thực sự đã yêu chị ta từ một năm trước sao?”.
Ngón tay cô nâng lên, chỉ thẳng vào Bạch Ánh An.
Lâm An Nam nhìn cô, cuối cùng gật đầu: “Xin lỗi…”.
Nghe thấy tiếng “xin lỗi” của anh ta, trái tim Bạch Tinh Nhiên vỡ vụn, thảo nào một tuần trước khi cô khóc lóc kể với anh ta mình phải gả cho Nam Cung Thiên Ân, phản ứng đau khổ anh ta thể hiện lại giả dối như vậy, giả đến mức không cả níu kéo cô nhiều thêm mấy lần.