Chương 319: Đầu đuôi câu chuyện (1)
Nam Cung Thiên Ân thế nào rồi? Tính chưa?
Cô nhanh chóng lật người từ trên giường bước xuống đất, theo bản năng đi ra ngoài cửa, không ngờ vừa bước ra được mấy bước thì đầu đập vào người một ai đó.
“Á!”, cô giật mình, vết thương trên trán cũng cùng lúc đau nhói.
Lúc cô nhìn rõ người bị mình va phải là Nam Cung Thiên Ân, trên mặt chợt ảnh lên vẻ ngạc nhiên, buột miệng nói: “Anh tỉnh rồi à?”.
Cô còn đang lo anh chưa tỉnh lại, bác sĩ nói rồi, nếu như anh phát bệnh đến ngày thứ hai mà không tỉnh lại thì rất có thể sẽ không tỉnh được nữa.
Nam Cung Thiên Ân nhìn trán cô, vết thương vốn đã bắt đầu se lại vừa nãy còn va như thế, vết thương lại bắt đầu rách, máu chảy ra, mà bản thân cô chẳng hề hay biết.
Thật ra không phải Bạch Tinh Nhiên không biết, mà là cô không quan tâm đến cảm giác đau, vì nhìn thấy anh tỉnh lại cô quá vui mừng.
“Anh… vẫn ổn chứ?”, có giấu nụ cười trên gương mặt đi, thận trọng quan sát anh.
Nam Cung Thiên Ân rời mắt khỏi vết thương trên trán cô, cười chế giễu: “Khổ nhục kế dùng hay đấy, quả nhiên to gan suy tính kỹ
Bạch Tinh Nhiên bị một câu của anh làm cho cạn lời, lắc đầu: “Tôi không có.….
Khổ nhục kế? Đấy là việc bất chấp nguy hiểm đến tính mạng đó, cô có ngốc đến thế nào cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra để lấy lòng anh đâu.
Có điều cô sống với anh bây giờ mọi việc đều theo ý anh, không phản kháng không tranh cãi, chỉ cần anh vui là được.
Nam Cung Thiên Ân thấy cô không nói tiếp, nghiễm nhiên coi việc cô im lặng là thừa nhận, mọi chuyện tối qua cô làm trước mặt anh là khổ nhục kế.
Thế là, chút thương tình nho nhỏ cho vết thương của cô vì anh mà rách cũng ngay lập tức tan thành mây khỏi.
Anh xoay bước chân, đi ra khỏi cửa phòng ngủ
Bạch Tinh Nhiên đi chân đất đuổi theo, hỏi bóng lưng anh: “Đại thiếu gia, anh đã ăn sáng chưa?”.
Nam Cung Thiên Ân không trả lời cô, tiếp tục đi xuống dưới tầng.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng dần cảm thấy đau ghê gớm, cô đưa tay bịt vết thương trên trán đi vào phòng tắm, suýt thì bị bản thân trong gương làm cho hết hồn.
Thật là… cái gì thế này.
Quần áo thì xộc xệch, tóc tai thì xóa xượi như rơm, vết thương trên trán có máu chảy ra, trông rất đáng sợ. Sáng sớm nay buồn ngủ quá, buồn ngủ tới nỗi chưa kịp xử lý vết thương đã lên giường đi ngủ.
Cô lấy trong ngăn kéo ra một cái hộp thuốc, lấy tăm bông thấm thuốc khử trùng để rửa vết thương, hi vọng sẽ không để lại sẹo.
Vết thương trên trán đỡ đau rồi, thì vết thương trên vai lại đau âm ỉ, nhìn hình ảnh nhếch nhác của bản thân trong gương, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên hiểu ra tại sao những người phụ nữ kia lại muốn rời bỏ Nam Cung Thiên Ân, bản thân mới theo anh có một năm đã bị hành hạ đến nổi toàn thân là vết thương, nếu như ở với anh cả đời, hả chẳng phải toàn thân đều là vết tích của anh sao?
Có điều, tuy rằng nghĩ thì rất đáng sợ, nhưng cô không hề có ý định sẽ rời bỏ anh, không một chút nào!
Giây phút này cô thậm chí còn nghĩ, bản thân liệu có phải có khuynh hướng thích bạo dâm không?
Bạch Tinh Nhiên vừa ăn sáng vừa suy nghĩ xem nên làm thế nào để gửi mẫu tóc lấy của đứa bé ở trại trẻ mồ côi tối qua gửi đến viện giám định.
Nam Cung Thiên Ân không cho cô ra ngoài, cũng không cho cô gọi điện thoại, cô coi như mất hết liên lạc với thế giới bên ngoài. Ở đây thì có tận hai bảo vệ và cô giúp việc cấm đều xem thường cô, cũng không chịu nói với cô câu nào.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra một cách.
Lúc đi từ phòng ăn ra cố ý suýt ngã, cô cảm đang dọn dẹp, nhìn thấy cô lảo đảo sắp ngã thì vội vàng chạy tới dìu cô, lấy tay ra hiệu hỏi cô sao rồi.
Bạch Tinh Nhiên xoa đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn cô ấy”Cô ơi, tối qua cháu bị đụng vào đầu, không biết có phải bị chấn thương đầu không
Cô câm liên gọi bảo vệ đang trực, bảo vệ nhìn thấy vết thương trên trần Bạch Tinh Nhiên, quay người gọi điện cho Nam Cung Thiên Ân.
Không lâu sau, Tiểu Lâm lái xe xuất hiện ở căn biệt thự
Lúc trước khi đến bệnh viện, Tiểu Lâm không quên nhắc nhở Bạch Tinh Nhiên: “Thiếu phu nhân, đại thiếu gia có lệnh, không thể để chị một minh, càng không thể để chị gặp ai, cho nên, cậu ấy ái ngại cười gượng một tiếng.
“Yên tâm đi, tôi không chạy lung tung đầu”, Bạch Tinh Nhiên biết ý của cậu ấy, nói xong chuyển sang nhờ vả: “Có thể đưa tôi đến Bệnh viện Hằng Tinh được không?”.
“Không được, đại thiếu gia nói chỉ được đến Bệnh viện Hồng Ân thôi”.
Bạch Tinh Nhiên không nói gì, trong lòng nghĩ Nam Cung Thiên Ân rõ là đang coi cô như kẻ trộm.
Để tìm cơ hội đưa mẫu đi giám định, Bạch Tinh Nhiên giả bệnh ở lại trong Bệnh viện Hồng Ân hai ngày một đêm, mà trong đêm đó, ngoài cô cảm từ sáng đến tối trông nom cô ra, thì không còn ai đến thăm cả.
May được buổi chiều ngày thứ hai cô mượn cơ hội đi tán bộ để gửi đồ đến tay Tô Tích. Trên người cô không có tiền, căn bản không thể tự mình gửi đến phòng giám định được, cũng chỉ còn cách gửi cho Tô Tích.
Tô Tích nhận được mẫu tóc Bạch Tinh Nhiên gửi đến thì cạn lời, trong lòng nghĩ đứa bạn này thật cổ chấp, cô ấy đã nói không chỉ một lần rằng đứa bé đó không thể nào là con gái cô rồi, cô vẫn kiên quyết làm giám định
Có điều việc Bạch Tinh Nhiên nhờ cô ấy, cô ấy cũng chỉ có thể làm theo.
Đi ra khỏi Bệnh viện Hằng Tinh, Tô Tích nhìn thời gian, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Nam Cung Thiên Ân, đầu bên kia Nam Cung Thiên Ân vừa nghe Tô Tích nói muốn mời mình ăn cơm, thì rất không khách sáo mà buông luôn ba chữ: “Không cần đầu.
Nam Cung Thiên Ân cho rằng mình đã từ chối rất dứt khoát, không ngờ vừa đi xuống hầm để xe, thì đã bị Tô Tích chặn lại.
Nam Cung Thiên Ân cau mày theo thói quen “Cô đến đây làm gì?”.
“Mời Thiên Ân thiếu gia qua điện thoại không được, chỉ có thể đích thân đến mời thôi, Thiên Ân thiên gia xin hãy nể mặt cùng đi ăn tối với Tiểu Tô một bữa”, Tô Tích ra tư thế mời với anh.
Nam Cung Thiên Ân liếc cô, cười chế giễu: “Là Bạch Tinh Nhiên bảo cô đến à?”.
“Chẳng phải Thiên Ân thiếu gia đã nhốt cô ấy lại rồi sao, giờ đến cả điện thoại tôi cũng chẳng gọi được cho cô ấy mà?”.
“Nói như vậy là đến xin xỏ thay cho cô ta?”.
“Không”, Tô Tích cười: “Mời Thiên Ân thiếu gia”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ấy một cái, rồi đi về phía xe của mình, Tô Tích vội vàng đi theo, bước lên xe ngồi vào ghế phụ lái.
Sau khi xe ra khỏi bãi đỗ xe, Nam Cung Thiên Ân vẻ mặt bình thản hỏi: “Muốn ăn gì?”.
Thật ra anh không hề thích ăn cơm với người khác, đặc biệt với thân phận khó xử của Tô Tích, anh thậm chí có thể đoán được Tô Tịch chắc chắn là đến vì Bạch Tinh Nhiên.
Đáng ra anh nên từ chối cho cô ấy lên xe, nhưng lại không hành động như vậy, trong ý thức, anh gần như cũng muốn nghe xem cô ấy thanh minh cho Bạch Tinh Nhiên như thế nào.
Kiểu thay đổi nội tâm một cách bất ngờ thế này, đến cả bản thân anh cũng không cảm nhận được.
“Tìm một nơi yên tĩnh chút là được”, Tô Tích nói.
“Thế nhà hàng đồ Tây ở gần đây nhé”.
“Được”.
Xe của Nam Cung Thiên Ân đi đến một nhà hàng đồ Tây sang trọng ở gần đó, nhà hàng đó vốn nằm ở một nơi khá là thanh lịch yên tĩnh, Nam Cung Thiên Ân yêu cầu một gian gần cửa sổ,
Tô Tích nhìn Nam Cung Thiên Ân phía đối diện, lúc này anh đang nhìn xuống, ánh đèn mờ ảo chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, khiến cho ngũ quan của anh trông càng đẹp hơn.
Quen biết đã nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ở gần anh thế này, hơn nữa còn là ăn cơm riêng, trong lòng Tô Tích không kìm được niềm vui sướng.
Ngón tay thuận dải lật mở thực đơn, Nam Cung Thiên Ân cũng ngẩng đầu lên hỏi: “Muốn ăn gì?”
Tô Tích định thần lại, tùy tiện đáp: “Cho một phân đặc sắc của nhà hàng.”
“Thế thôi à?”.
“Ừm.
Nam Cung Thiên Ân đóng thực đơn lại, nói với phục vụ đứng bên cạnh: “Cho hai phần đặc sắc của nhà hàng đi”.
Phục vụ dạ một tiếng rồi đi ra.