Chương 256: Con qua đời rồi (4)
Phác Luyến Dao hơi tỉnh táo lại, đi đến ngồi xổm trước mặt cô ta, nằm tay cô ta nói: “Chị dâu họ, sao thế? Có chuyện gì the?”.
Bạch Ảnh An nhìn cô ta, sâu trong mắt lóe lên ánh sáng sắc lẻm mà người khác khó phát hiện, rưng rưng nức nở nói: “Con đi rồi, Luyến Dao, em nói xem còn có phải bị người ta hại chết không? Rõ ràng lúc trưa vẫn bình thường”.
Người hại chết đứa bé là Phác Luyến Dao! Không phải cô ta – Bạch Ảnh An.
Nếu không phải cô ta ép người ta quá
đáng, thì Bạch Ảnh An cũng sẽ không làm vậy. “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”, Phác
Luyến Dao sắp sốt ruột chết rồi.
“Buổi trưa lúc chị qua thăm con, thì con đã tắt thở, nhất định là bảo mẫu kia giận chị tối qua mắng cô ta nên cố ý làm chết con chị, làm sao đây? Con chị mất rồi… cô ta đột nhiên khóc hu hu.
“Bảo mẫu sao lại giết đứa bé được chứ? Sao cô ấy dám?”.
“Chị cũng không biết, con chị chết khó hiểu như vậy mà, Luyến Dao chị không nỡ xa nó, chị buồn quá!”, cơ thể dẫn nghiêng về trước tựa vào vai Phác Luyến Dao.
Phác Luyến Dao giơ tay vỗ vai cô ta, dịu giọng an ủi: “Chị dâu, chị đừng buồn, đây chẳng phải là việc sớm muộn gì cũng xảy ra sao? Chị phải có chuẩn bị từ trước chứ”.
“Chị biết, nhưng chị vẫn không thể chấp nhận được sự thực con chị đã mất”, Bạch Ảnh An giơ tay lên lau nước mắt trên mặt
Phác Luyến Dao kiên nhẫn an ủi Bạch Ảnh An một phen, mãi mới làm cô ta an lòng, đứng dậy khỏi mặt đất nói: “Chị dâu, chị mau nằm lên giường đi, em đi thăm bà”.
Sau khi Phác Luyến Dao đi, Bạch Ảnh An vừa định đứng dậy thì cửa lập tức lại vang lên tiếng bước chân, vì thế cô ta lại ngồi xuống đất.
Cửa phòng ngủ bị người ta đẩy ra, lần này là Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân đứng ở cạnh cửa nhìn Bạch Ảnh An đang khóc rồng, sau đó đi tới, kéo cô ta dậy dẫn đến giường ngồi, đau lòng nói: “Em vẫn đang khóc mãi đấy à?”
Bạch Ảnh An lau nước mắt, nhìn chăm chăm anh hỏi: “Con đâu? Hỏa táng rồi à?”.
“Vẫn ở nhà tang lễ, mai mới hỏa táng được”, Nam Cung Thiên Ân cầm hai tay cô ta, phát hiện đầu ngón tay cô ta lạnh băng
Ngày mai, bình thường đều là hỏa táng buổi sáng, báo cáo của Phác Luyến Dao có nhanh đến mấy cũng không kịp, Bạch Ảnh An âm thầm thở phào.
“Ánh An, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên thở mạnh, gắn giọng nói: “Nói cho anh biết, tại sao lại làm như vậy?”.
Bạch Ảnh An không ý thức được tầm quan trọng của câu này, vẫn chìm đắm trong không khí diễn kịch, nức nở nói: “Anh nói gì cơ?”.
“Tại sao lại làm như vậy”, Nam Cung Thiên Ân lại hỏi một câu.
Cuối cùng Bạch Ảnh An cũng bừng tỉnh, đầu óc trống rỗng, kinh ngạc nhìn anh.
Anh có ý gì? Anh biết rồi? Anh phát hiện rồi? Phát hiện con là do cô ta bóp chết?
Làm sao đây? Tiếp tục giả ngu ư?Đúng, tiếp tục giả vờ.
“Đại thiếu gia, anh rốt cuộc đang nói gì thế?”, cô ta cố gắng rặn càng nhiều nước måt ra.
Nam Cung Thiên Ân nhìn chăm chăm cô ta, sâu trong mắt toàn là đau đớn. “Hôm nay lúc anh lau người thay quần áo cho con, nhìn thấy sau tại nó có vết móng tay rướm máu, Ánh An, là em bóp chết con đúng không? Sao em lại làm vậy?”.
Bạch Ảnh An đơ toàn tập, thậm chí quên cả chảy nước mắt.
Nam Cung Thiên Ân hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Lúc đầu là em cố chấp muốn sinh con ra, em nói dù phải trả giá đắt thế nào cũng nuôi nó thành người, dù là phải hi sinh cả tính mạng em, nhưng…
“Đại thiếu gia, anh đang nói gì thế em không có, Bạch Ảnh An liều mang lắc đầu: “Đại thiếu gia, sao em có thể bóp chết con trai mình chứ? Em liều mạng mới giữ được nó, sinh nó ra mà…
“Lúc mới đầu anh cũng chưa từng nghĩ là em, nhưng mà.” Nam Cung Thiên Ân nâng tay trái cô ta lên, giơ ngón giữa dinh máu trên móng tay của cô ta đến trước mặt cô ta: “Vết thương của con ở sau tai phải, không nông không sâu, vừa hay thuận thể tay trái của em”.
Sau khi anh nói vậy, Bạch Ảnh An mới phát hiện ra móng tay ngón áp út của mình dính vết máu đã khô đến đổi màu, trước đó cô ta thể mà không phát hiện, không nhận ra gì cả!
Cô ta bóp khiến đứa bé bị thương ư? Sao lại như vậy? Sao cô ta lại bất cẩn vậy chứ? Sao lại…?
“Á…!”, cô ta hét khẽ rụt tay trái về, giấu ra sau người, vẻ mặt sợ hãi trợn trừng nhìn Nam Cung Thiên Ân.
Trong lòng gần như có cả vạn tiếng nói đang hỏi cô ta: Làm thế nào đây? Làm sao đây?
Đúng thế, làm sao đây? Cô ta phải làm sao đây?
Trong lúc cấp bách, cô ta đột nhiên khóc òa, sau đó quỳ phịch xuống dưới chân Nam Cung Thiên Ân, hai tay bám vào đầu gối anh góc đến thất ruột: “Xin lỗi, Thiên Ân, em không thể chịu được nữa, em đã nuốt lời, em có lỗi với con…”
“Em tưởng em sinh nói ra, thuế bác sĩ giỏi nhất cho nó thì nó nhất định sẽ sống được như anh, nhưng em không ngờ hiện thực lại đùa với em như vậy. Con khác với anh, con bị dị tật tâm thất độc nhất bẩm sinh, bác sĩ nào cũng nói nó không sống được. Mỗi ngày nhìn nó ăn bao nhiêu trở bấy nhiêu, nhìn nó vì không thở được mà mặt đỏ bừng, nhìn nó cử gầy dần đi, lòng em như bị dao cắt! Hôm nay nó mới uống được 10ml sữa, nhưng lại trở mất 5ml, mắt em thấy mà lòng em đau. Em chỉ mong sao người không ăn được là em, em thà thay nó chịu mọi đau đớn, nhưng em không thể thay thế được cho nó, em chỉ có thể ở bên cạnh nhìn nó lo lắng, em…
Bạch Ảnh An không nói tiếp được nữa, cúi đầu dùng tay bịt miệng đau khổ khóc.
“Cho nên em bóp chết nó”, Nam Cung Thiên Ân buồn bã nhả ra một câu.
“Đúng, là em bóp chết nó, vì em không muốn nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của nó. nữa, em nghĩ bụng thay vì để nó ngày nào cũng sống trong đau đớn thì cho nó đi dứt khoát luôn, để nó sớm giải thoát. Thiên Ân, em sai rồi, lúc đầu em nên nghe lời anh bỏ nó đi. Em không nên dùng thái độ đặt cược để quyết định giữ nó, xin lỗi… em sai rồi…”
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: “Giờ nói những điều này còn có ích gì chứ? Đừng nói nữa”.
“Em biết là vô ích, nhưng con đã ra đời rồi, sự việc cũng đã đến bước này. Nếu có thể em thà dùng mạng mình đổi lấy sức khỏe của nó, nhưng ông trời không cho em cơ hội ấy!”, Bạch Ảnh An kéo tay Nam Cung Thiên Ân, lắc đầu chua chát nói: “Thiên Ân, em biết anh sẽ không đồng ý cho em làm vậy, cho nên em không dám nói với anh, cũng không dám xin ý kiến của anh, xin anh tha thứ cho em được không? Em nghĩ con trai đã rất hận em rồi, nếu anh cũng không tha thứ cho em, thì em sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa”.
Nam Cung Thiên Ân hơi dùng sức, giật tay mình khỏi lòng bàn tay cô ta, nhìn chăm chăm cô ta: “Đây là một mạng sống, một con người, sao em có thể hết lần này đến lần khác quyết định giữ hay bỏ nó bằng cảm nhận của bản thân chứ? Em ích kỷ quá rồi đó”.
“Em xin lỗi… em cũng là bị dồn đến bất đắc dĩ mới làm vậy, em tưởng làm vậy thì bản thân có thể sống thoải mái hơn chút, nhưng không ngờ mất con em lại càng đau khổ hơn, em không những đau khổ mà còn hối hận, tự trách… em.” Bạch Ảnh An càng nói càng buồn, càng nói càng yếu ớt, cuối cùng cơ thể mềm nhũn ngất xỉu.