"Có phải Diệp Huyền đã cứu tôi không?"
Đối mặt với lời chất vấn của Lâm Thanh Nham, Dương Duy khỏi giật cả mình!
Và bốn đội trưởng an ninh cũng cảm thấy rất lo lắng!
"Chị Thanh Nham, chúng tôi… Chúng tôi không có gì giấu giếm chị cả?"
Dương Duy kiên trì tiếp tục nói dối.
"Vẫn không nói?"
Lâm Thanh Nham buồn bã và thất vọng nhìn Dương Duy: "Cậu thật sự muốn tôi tức giận mới sẵn lòng nói thật sao? Năm đó cậu gây ra chuyện, là ai lén đưa cho cậu hai triệu để giải quyết?"
"Hai triệu đó, tôi có yêu cầu cậu trả lại một xu nào không?"
"Có một lần cậu sinh bệnh rồi nhập viện, cậu cho rằng mình mắc bệnh ung thư, là ai ở cạnh cậu, là ai khích lệ cậu một ngày một đêm?"
"Còn bốn đội trưởng, là ai đã giúp con các người vào thành phố học, là ai giúp giải quyết vấn đề hộ khẩu cho các người, giúp các người gia đình đoàn tụ trong thành phố?"
Nhìn thấy Lâm Thanh Nham không ngừng nhắc lại chuyện cũ, Dương Duy cúi đầu xuống: "Chị Thanh Nham, chị đừng nói nữa, em muốn khóc…"
Bốn đội trưởng cũng cúi đầu xuống, cảm thấy có lỗi với Lâm Thanh Nham. Lâm Thanh Nham bài tình cảm của mình đã có tác dụng, vội vàng hỏi: "Vậy hãy nói cho tôi biết sự thật. Người thực sự đã cứu tôi đêm đó trong khách sạn có phải là Diệp Huyền không?"
Hít!
Dương Duy và bốn đội trưởng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nghĩ rằng chân tướng sự việc đã không thể che giấu được nữa!
Tiếp tục che dấu cũng không còn ý nghĩa!
"Thật ra… Chuyện đó… Chị Thanh Nham…"
Dương Duy đè nén nỗi sợ bị Diệp Huyền đánh chết, quyết tâm liều mạng: "Đúng vậy, người thật sự cứu chị đêm đó chính là lão đại Diệp Huyền!"
Nghe Dương Duy vạch trần chân tướng, não Lâm Thanh Nham nổ tung: "Thật sự là hắn…"
Cô không thể tin được!
Hoặc là nói cô không nguyện ý tin tưởng chuyện này!
"Cô Lâm, thật sự đêm đó chính là Diệp Huyền đã cứu cô!"
Bốn đội trưởng an ninh cũng lên tiếng: "Tổ trưởng Dương Duy nói thật!"
"…"
Cả người Lâm Thanh Nham đều hoảng hốt, ngồi phịch xuống ghế văn phòng: "Dương Duy, mau kể cho tôi nghe chi tiết chuyện xảy ra đêm đó!"
Dương Duy suy nghĩ một chút, sắp xếp lại lời nói: "Đêm đó, sau khi chị bị Lý Hùng Phi đánh thuốc mê ở khách sạn Hoa Sinh, ông ta muốn làm chuyện xấu xa với chị. Chúng tôi muốn dẫn chị đi nhưng bị ông ta gọi một nhóm tay chân tới ngăn cản, muốn đánh phế chúng tôi!”
"Đám người đó rất hung hăng, năm người chúng tôi hoàn toàn không phải là đối thủ!"
"Ngay tại thời khắc sinh tử đó, Diệp Huyền đại ca tới!"
"Anh ấy một mình đối mặt với một đám người vạm vỡ mà mí mắt còn không thèm chớp, không tới mười giây, hơn mười người đối diện đều toàn bộ bị quật ngã! Tôi thề, đại ca Diệp Huyền là người dũng mãnh phi thường nhất trong tất cả những người mà tôi từng gặp…"
"Đáng tiếc lúc đó chị hôn mê, không nhìn thấy cảnh tượng chấn động đó. Sau đó, anh Diệp Huyền nói với chúng tôi, dặn chúng tôi không được nói cho ai biết chuyện anh ấy đã cứu chị."
"Sau đó anh ấy rời đi, một lúc sau, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đến. Chính cô ấy là người kêu người tới bắt đám người Lý Hùng Phi đang bất tỉnh nhân sự về đồn cảnh sát!"
Nghe bọn họ kể lại chuyện xảy ra đêm đó, cả người Lâm Thanh Nham như hóa đá!
Cô không ngờ người cứu cô lại thật sự là Diệp Huyền!
Chứng cứ vô cùng xác thực!
“Nữ chiến thần còn nói, chuyện lần trước mình trúng thuốc, cũng là Diệp Huyền cứu!”
"Nhưng mình cứ liên tục gọi anh ấy là thằng khốn nạn, liên tục đối nghịch với anh ấy…"
“Nếu không có anh ấy ở bên cạnh bảo vệ, chỉ sợ mình đã sớm chết…"
Nghĩ tới những lời chỉ trích và khinh thường mà tối nay đã làm với Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham không khỏi mím môi!
Cô tự trách mình rất nhiều, rất khó chịu tại sao mình lại xem thường Diệp Huyền!
Đặc biệt là khi nghĩ đến những lời xúc phạm cô nói với Diệp Huyền trong nhà hàng tối nay, Lâm Thanh Nham cảm thấy mình không phải người!