“Vậy lúc mình rời khỏi nhà họ Lâm thì cũng không phải lo lắng nữa. Về phần hôn sự với Lâm Thanh Nham, tùy theo duyên phận đi!”
Nghĩ như vậy, trong lòng Diệp Huyền trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
…
Phía bên kia.
Ngô Thiên Di bị Giang Kim Bưu trêu đùa mà ghi hận trong lòng!
Tuy nhiên, thực lực của Giang Kim Bưu rất mạnh, Ngô Thiên Di cũng không dám công khai đối đầu!
Cho nên hắn hướng lửa giận về phía người nhà họ Lâm!
“Nhất định là Lâm gia đứng sau chuyện này, khiến cho Giang Kim Bưu chán ghét mình và tập đoàn Thiên Di! Xem ra mình phải giết gà dọa khỉ!”
Nghĩ như vậy, trong mắt Ngô Thiên Di lóe lên sự dữ tợn: “Những kẻ đào tẩu đó không phải rất thiếu tiền sao? Nói cho bọn họ biết, năm triệu, giúp tôi xử lý một người!”
Vệ sĩ riêng cúi đầu hỏi: “Ngô tổng, ngài muốn giết ai?”
Ngô Thiên Di cười hung ác: “Trước tiên tặng cho Lâm gia một món quà nhỏ đi, giết tên Diệp Huyền kia trước!”
“Cho hắn biết hậu quả khi đắc tội Ngô Thiên Di tôi!”
“Tôi sẽ làm ngay! Cho người giết Diệp Huyền kia!”
Sau khi vệ sĩ nhận được lệnh, ngay lập tức muốn liên lạc với những tội phạm giết người không chớp mắt đang lẩn trốn!
“Đợi đã.”
Ngô Thiên Di khẽ cau mày, ngăn hắn lại: “Những tên tội phạm kia đều vô cùng hung ác, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết vẫn đang truy bắt bọn họ, bảo bọn họ làm cho sạch sẽ, đừng để nữ chiến thần để mắt tới ông đây!”
“Đã rõ!”
Vệ sĩ vội vàng gật đầu rồi rời khỏi văn phòng!
“Hừ!”
Ngô Thiên Di hừ lạnh một tiếng!
“Chỉ cần Diệp Huyền chết, bọn người Lâm Thanh Nham sẽ rơi vào nỗi sợ hãi vô tận, ta muốn bọn họ biết, ta có thể tùy thời khống chế sinh mệnh của bọn họ!”
“Người nhà họ Lâm sẽ không dám mạo hiểm mạng sống của chúng để chống lại ta! Mảnh đất thương mại số hai đó sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay ta, Giang Kim Bưu sẽ lựa chọn hợp tác với ta!”
“Tập đoàn Lâm thị sớm muộn gì cũng sẽ bị tập đoàn của ta nuốt chửng!”
Ngô Thiên Di cười dữ tợn: “Diệp Huyền, nếu muốn trách thì tự trách sao bản thân lại là con chó của nhà họ Lâm đi! Cho nên, mạng chó của mày, tao lấy!”
Đúng vậy, Ngô Thiên Di từ đầu đến cuối chưa bao giờ để ý tới Diệp Huyền, luôn cho rằng hắn là đồ nhà quê đến từ nơi thâm sơn cùng cốc!
Gã ta thật sự không biết, Diệp Huyền là một Kim Long không khoe khoang!
Cùng lúc đó, Lâm Thanh Nham và gia đình vẫn đang đắm chìm trong sự ngây ngất khi giành được khu đất thương mại số hai.
Những ngày này, Lâm gia đã có được các kế hoạch của dự án Tân Dân Sinh, các dự án khác của tập đoàn cũng đã được nghiệm thu và hoàn thành một cách hoàn hảo. Hiện tại lại có trong tay mảnh đất thương mại số hai, tâm trạng của Lâm Thanh Nham rất tốt, hôm nay cô đặc biệt cho mình nghỉ một ngày!
Nhưng bây giờ đang trong giờ làm việc, Diệp Huyền lại không tới tập đoàn để làm mà là rất chăm chú nhìn chằm chằm điện thoại của hắn!
“Hừ! Cái tên không có chí tiến thủ!”
Lâm Thanh Nham càng tức giận hơn khi nhớ tới Diệp Huyền có tiền lương hàng tháng là hai trăm ngàn nhưng lại không làm gì cả: “Sao anh không đi làm?”
“Tư bản độc ác.”
Diệp Huyền phàn nàn, xoay người đi xuống lầu. “Đi đây!”
Lâm Thanh Nham nhìn bóng dáng của Diệp Huyền, tâm trạng càng vui vẻ hơn!
Xem ra tổng giám đốc Lâm như mình vẫn khá có uy, ít nhất có thể khiến tên khốn lười biếng này nghe lời!
Tuy nhiên, Diệp Huyền hoàn toàn không đến Tập đoàn Lâm thị!
Thay vào đó, hắn bắt taxi đến ngọn núi cao nhất ở Dương Thành, núi Thủy Long. Nơi này có một trang viên sang trọng xa hoa mà mọi người ở Dương Thành đều biết - Thủy Long Cư!
Nơi này là kiến trúc tiêu biểu của Dương Thành!
Nó từng là địa chỉ của Phiền Chiến, một nhân vật huyền thoại trong Chiến Bộ Dương Thành, có mật danh là “Phiền Chiến Vương”.