Khu đất số 2 trong tay Giang Kim Bưu đã chính thức được chuyển giao cho Lâm Thanh Nham! Nhà họ Lưu đầu tư thêm vào hạng mục phát sinh của dự án Tân Dân sinh một khoản đầu tư là 500 triệu!
"Sao có thể…" Lục Chí Phàm tức giận đến mức nổi cả gân xanh, Lâm Thanh Nham nói đúng, ông ta đã hối hận đến xanh cả ruột rồi!
Quan trọng hơn là, bởi vì khu đất số 2 rơi vào tay tập đoàn Lâm thị nên mới dẫn đến việc Lục Chí Phàm bị Ngô Long Tôn ép buộc phải bồi thường 400 triệu! Khiến nhà họ Lục gần như móc rỗng toàn bộ gia sản!
Ở tập đoàn Lâm thị, sau khi Lâm Thanh Nham cúp điện thoại, cô không khỏi bật cười: "Tự gây nghiệt, không thể sống!"
Lần này, nhà họ Lâm có thể nói là đã chiếm được ưu thế vượt trội. Vậy nên trong lòng Lâm Thanh Nham càng thêm cảm kích Diệp Huyền hơn!
Thông qua lời nói của trùm đất Giang Kim Bưu và ông cụ Lưu, cuối cùng cô cũng biết được chân tướng của toàn bộ sự việc. Toàn bộ quá trình đều là Diệp Huyền ở sau lưng bảo hộ tập đoàn Lâm thị!
Chính hắn là người đã hỗ trợ và giúp đỡ tập đoàn Lâm thị nhiều nhất!
Nhưng nghĩ đến việc Diệp Huyền muốn rời khỏi công ty và sau này cũng không về nhà nữa, trong lòng Lâm Thanh Nham cảm thấy không thoải mái!
"Mình sẽ gọi cho anh ấy và khiến anh ấy thay đổi ý định."
Lâm Thanh Nham hít một hơi thật sâu, nhưng cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý Diệp Huyền sẽ không trả lời cuộc gọi của cô.
Vào lúc này, Diệp Huyền vừa mới bơi xong một vòng ở trang viên Thủy Long Cư. Hắn đã nghĩ ra một biện pháp trực tiếp nhất, giúp nhà họ Lâm thoát khỏi phiền phức, biện pháp tốt nhất chính là nhổ tận gốc nhà họ Phùng!
Đang nghĩ đến điều này thì điện thoại của hắn đổ chuông, là Lâm Thanh Nham gọi tới.
Mặc dù Diệp Huyền đoán được Lâm Thanh Nham nhất định sẽ tìm hắn, nhưng hắn vẫn không khỏi do dự một chút.
Một lúc lâu sau, hắn mới nhấn nút trả lời: "Người đẹp, tìm tôi có việc gì sao?"
"Diệp Huyền, anh chịu nghe điện thoại rồi."
Nghe thấy điện thoại đã kết nối, Lâm Thanh Nham lập tức tràn đầy vui mừng, cổ họng nghẹn ngào vì hưng phấn:
"Sao đột nhiên anh lại từ chức, có phải vì không muốn gặp tôi không?"
"Không muốn gặp cô?" Diệp Huyền không khỏi bật cười sau khi nghe Lâm Thanh Nham nói.
"Đừng suy nghĩ lung tung, sở dĩ tôi từ chức không phải vì tôi có ý kiến gì với cô, mà vì tôi không muốn gặp cha cô."
"Thật sao?" Tâm tình Lâm Thanh Nham lập tức buông lỏng một chút, cô rất lo lắng Diệp Huyền lựa chọn rời đi là vì không thích cô.
"Đương nhiên, tôi không cần phải nói dối cô." Diệp Huyền thản nhiên cười một tiếng: "Cô là đường đường là một đại mỹ nữ, da mịn thịt mềm, dáng người gợi cảm bắt mắt, đặc biệt là đôi chân thon dài và bờ mông, mỗi lần nhìn thấy tôi đều muốn nhìn thêm vài lần."
Lời nói nghịch ngợm không hề báo trước của Diệp Huyền khiến Lâm Thanh Nham không khỏi bật cười. Cái tên này đúng là lợi hại, nói một câu là có thể khiến Lâm Thanh Nham nín khóc mỉm cười.
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham vẫn giả vờ nghiêm túc, lạnh giọng nói: "Anh không thể nghiêm túc một chút sao? Bởi vì anh sắp rời đi nên tổ tám không ai có tâm trạng làm việc, Dương Duy càng không có chút tinh thần nào hết!"
"Hay là anh suy nghĩ lại một chút, quay lại làm việc đi?"
Thật ra lời trong lòng Lâm Thanh Nham là, Diệp Huyền rời đi như vậy, tâm trạng của cô lập tức sa sút!
Nghe Lâm Thanh Nham nói xong, Diệp Huyền cười nói: "Cha cô là người kiêu ngạo, nhưng lại không coi ai ra gì, lại còn rụt rè nhát gan, tôi không muốn làm việc với ông ấy. Đây là lời thật lòng của tôi, vậy nên tôi mới lựa chọn rời đi."
Lâm Thanh Nham cũng biết Lâm Văn Bạch không chào đón Diệp Huyền, nên cô không muốn nói về Lâm Văn Bạch nữa, mà thấp giọng nói: "Diệp Huyền, nếu tôi nói tôi hy vọng anh không từ chức, anh có bằng lòng quay lại không?"
"Chuyện này…" Diệp Huyền không ngờ Lâm Thanh Nham vốn có tính tình kiêu ngạo thế mà lại có lúc ăn nói khép nép như vậy, không khỏi kinh ngạc cười nói: "Người đẹp, cô muốn mời tôi trở lại làm việc, hay là do cô quá nhớ tôi?"
"Anh…!" Lâm Thanh Nham nghe giọng nói trêu chọc của Diệp Huyền, tính bướng bỉnh của cô lập tức lại trỗi dậy, nhưng mà lần này cô không lựa chọn trốn tránh.
"Đúng, là tôi rất nhớ anh!"
"Từ lúc Giang Kim Bưu và Lưu Công Thiên nói cho tôi biết sự thật, tôi không khống chế nổi mà cứ nhớ tới anh, có thể nói là mỗi phút mỗi giây đều nhớ anh!"