Lâm Thanh Nham cũng trừng mắt nhìn Diệp Huyền, thấp giọng nói: "Diệp Huyền, đừng nói nữa. Chuyện này chúng ta đã quyết định rồi. Tôi sẽ phân tích với anh sau."
Diệp Huyền mỉm cười, đương nhiên hắn cảm nhận được ý tốt của Lâm Thanh Nham.
"Thanh Nham, cô và cha cô có ý tưởng hay, nhưng lại không đủ chiều sâu. Tôi lên tiếng là vì tôi không muốn tâm huyết của ông nội Lâm bị phá hủy mà thôi." Diệp Huyền nhìn Lâm Văn Bạch, ánh mắt có chút sắc bén.
"Anh nói cái gì?"
Lâm Văn Bạch hít sâu một hơi!
"Tập đoàn Lâm thị của chúng ta đã có những tiến bộ vượt bậc, trái lại tập đoàn Thiên Di đã lung lay sắp đổ! Chúng có thể có biện pháp gì để phá hoại cuộc họp báo ngày mai của chúng ta?"
"Tôi thấy anh đây là không muốn chúng tôi sống tốt, xem được dăm ba cái phim truyền hình não tàn và vài ba cái clip ngắn trên mạng rồi tự coi mình là thiên tài à? Kinh doanh thực sự cần dành thời gian và công sức để học hỏi, chứ không phải ba hoa chích chòe như anh!"
"Tôi biết anh không hài lòng, nhưng anh cũng không nên giội nước lạnh ngay lúc này, làm lung lay nhiệt huyết của người một nhà chúng tôi chứ? Diệp Huyền, anh làm tôi quá thất vọng!"
Thấy Lâm Văn Bạch mắng Diệp Huyền, ông cụ Lâm vội vàng giơ tay lên ngắt lời: "Đừng nói nữa, Diệp Huyền cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta nên mới bày tỏ ý kiến. Diệp Huyền, cậu cũng đừng để trong lòng."
"Ha ha. Được thôi, cháu sẽ không so đo. Dù sao thì ông ấy mới là chủ tịch."
Diệp Huyền cũng chỉ cười cười, vẻ mặt thờ ơ, tiếp tục chơi cờ với ông cụ Lâm. Chỉ là… Diệp Huyền vốn đang tấn công lại cố ý đi vài nước cờ vụn vặt!
Vừa vặn bị ông cụ Lâm bắt lấy cơ hội, lợi dụng sơ hở của Diệp Huyền, ra đòn quyết định vô cùng đẹp mắt!
"Ai da, ông nội Lâm quá lợi hại!"
Diệp Huyền giả vờ không cam lòng: "Ông nội Lâm, nói đến chơi cờ, vẫn là ông có kinh nghiệm hơn cháu! Cho dù cháu có tấn công hết cỡ, cuối cùng cũng đánh không lại một chiêu chớp lấy thời cơ của ông! Hay là đừng đánh nữa, cháu sợ sẽ thua mất."
"Ha ha."
Ông cụ Lâm sau khi ra đòn quyết định, thắng được Diệp Huyền, cảm thấy rất vui vẻ!
Nhưng chẳng mấy chốc, ông không thể cười được nữa!
Bởi vì một câu của Diệp Huyền - chớp lấy thời cơ!
Điều này làm cho ông cụ Lâm rơi vào trầm tư!
"Mình hiểu rồi! Diệp Huyền đang dùng ván cờ để nhắc nhở rằng tập đoàn Lâm thị đang ở thế chủ động thì phải càng vững vàng, chứ không nên liều lĩnh hấp tấp tấn công, nếu không sẽ bị tập đoàn Thiên Di chớp lấy thời cơ, cướp được cơ hội phản công!"
"Nếu không, thất bại hiện tại của Diệp Huyền trong ván cờ này sẽ là kết cục ngày mai của tập đoàn Lâm thị!"
Nghĩ như vậy, ông cụ Lâm không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh!
"Ông nội, ông không thoải mái sao, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?" Lâm Thanh Nham vội vàng hỏi.
"Thanh Nham!" Ông cụ Lâm trực tiếp nói với giọng điệu ra lệnh: "Ngày mai chỉ cần tổ chức một bữa tiệc ăn mừng nội bộ là được rồi, không thể mời phóng viên truyền thông đến!"
Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch cảm thấy khó tin và khó hiểu khi nghe những lời ông cụ Lâm nói!
Lâm Văn Bạch lập tức hỏi: "Tại sao chúng ta không tổ chức một cuộc họp báo hoành tráng?"
"Con vẫn chưa hiểu sao?"
Ông cụ Lâm vỗ vỗ bàn cờ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Diệp Huyền nói rất có lý, kinh doanh và đánh cờ có mối liên hệ với nhau, chủ động không phải chuyện xấu!"
"Tuy nhiên, khi thời cơ chưa chín muồi thì nhất định phải giấu tài, không được tùy tiện ra tay, gióng trống khua chiêng!"
"Nếu không, một khi để đối thủ nắm được cơ hội, đối phương sẽ lập tức phản kích mạnh mẽ!"
Sau khi nghe ông cụ Lâm nói xong, Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham trao đổi ánh mắt, cả hai đều cảm thấy hành vi của ông cụ Lâm thật khó hiểu!
Thậm chí giống như bị mê muội rồi vậy!
Chỉ chơi một ván cờ mà đã cảm thấy Diệp Huyền nói có lý?