“Bây giờ, sẵn sàng tiếp nhận sự phán quyết của tôi đi!”
Nghe Diệp Huyền nói xong, Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia không khỏi cau mày!
Đồng thời, trong mắt cũng bộc phát một luồng sát ý cực kỳ mãnh liệt!
“Diệp Huyền, cậu thật sự cho rằng chúng tôi sợ cậu sao?”
Triệu Tam Đao nghiến răng nghiến lợi, vô cùng dữ tợn: “Tôi, Triệu Tam Đao, đã tạo ra một thế giới của riêng mình ở tỉnh, dùng nắm đấm của mình để đánh trả!”
Lý Cửu Gia cũng cắn răng gầm thét: “Uy danh của Lý Cửu Gia tôi đây dùng mạng người mà tính!”
Nghe thấy vậy, Diệp Huyền không khỏi khinh thường giễu cợt: “Vậy các người cho tôi mở mang kiến thức một chút đi!”
Đối mặt với sự khinh thường của Diệp Huyền, Triệu Tam Đao siết chặt nắm đấm!
Hắn nghiến răng thì thầm với Lý Cửu Gia: “Chúng ta không thể dè dặt! Nếu không không ai trong chúng ta sẽ sống sót!”
“Tôi hiểu rồi!”
Lý Cửu Gia rút kiếm ra khỏi vỏ: “Chúng ta đều dùng hết toàn lực, một đòn chém giết!”
Dứt lời, hai người ăn ý một trái một phải, đồng thời hướng về phía Diệp Huyền!
Triệu Tam Đao cầm loan đao!
Lý Cửu Gia rút trường kiếm ra!
Hai người họ bộc phát ra đòn mạnh nhất, trong chớp mắt đã đến trước mặt Diệp Huyền!
Là một cao thủ hạng nhất trong tỉnh, họ cũng có chút tài năng.
“Ha ha.”
Diệp Huyền khinh thường giễu cợt, hai tay vươn ra, mỗi tay dùng hai ngón tay cũng dễ dàng kẹp chặt mũi đao của hai người lại!
“Chuyện này là sao?”
Con ngươi Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia không khỏi giãn ta, dừng lại tại chỗ như nhìn thấy quỷ!
Đúng vậy, cho dù họ có cố gắng thế nào cũng không thể rút vũ khí đã bị ngón tay của Diệp Huyền kẹp lại!
“Đây là đòn lợi hại nhất của các người á?”
Diệp Huyền thất vọng lắc đầu: “Phùng Kim Long và Khổng Hổ coi các người như cứu tinh, tôi còn tưởng rằng các người có chút năng lực, nhưng không ngờ các người chỉ là rác rưởi!”
“Thật nhàm chán, quá là nhàm chán!”
Nói xong, hai ngón tay của Diệp Huyền chỉ hơi dùng sức!
Răng rắc... Choang!
Vũ khí của Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia lập tức bị sức mạnh đáng sợ của Diệp Huyền làm bể thành vô số mảnh sắt!
Không chỉ như thế, những mảnh sắt vỡ vụn kia cũng giống như đạn bắn ra khỏi nòng, tất cả đều bắn trúng người Triệu Tam Đao và Lý Cửu Gia!
“A!!!”
Cơ thể hai người lập tức be bét máu, phát ra những tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, chấn động bay lui mấy chục mét, lần lượt nện vào mấy bức tường!
Giương mắt nhìn lại đã thấy hai cao thủ ngã xuống vũng máu, toàn thân vỡ thành máu, chết thảm tại chỗ!
Từ ánh mắt của họ có thể thấy đến chết họ còn sợ hãi, có lẽ đến chết họ vẫn hối hận, hối hận không biết tự lượng sức mình, tại sao lại trêu chọc Diệp Huyền, người như thần chết, họ cũng oán hận nhà họ Phùng và nhà họ Khổng vì đã đưa họ vào tình huống tuyệt vọng này!
“A!”
Dương Duy đứng phía sau, nhìn thấy Diệp Huyền chỉ tuỳ ý ra tay đã có thể giết người trong tích tắc, anh ta bị chấn động đến mức mỗi một tế bào trong cơ thể đều muốn quỳ rạp xuống trước Diệp Huyền!
“Thần, anh Diệp Huyền chính là thần!”
Dương Duy gầm lên!
“Thật sự nhàm chán, tôi còn chưa cử động cơ bắp thì mấy người đã chết hết.”
Diệp Huyền cảm thấy buồn chán, cuối cùng nhìn Phùng Kim Long: “Đến lượt ông.”