Mục lục
Cuồng Long Xuất Thế - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ như vậy, khách mời tại hiện trường đều nghị luận về tên đầu trọc, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét và khinh thường!

“Tôi không làm chuyện bẩn thỉu như vậy, là anh ta đã phỉ báng tôi!”

Đầu trọc mặc dù bị Diệp Huyền vạch trần nhưng hắn vẫn không chịu thừa nhận, lớn tiếng hét lên!

“Còn dám không thừa nhận sao?”

Diệp Huyền cười lạnh, ném nửa chai sâm panh vào tên đầu trọc, như một con dao trong nháy mắt xuyên vào cơ thể hắn, khiến hắn đau đớn hét lên!

“Ối!”

“Thiếu gia, cứu tôi với!”

Người đàn ông đầu trọc điên cuồng hét lên, phát tín hiệu cầu cứu với Khổng Vân!

Lúc này Khổng Vân cuối cùng cũng nhận ra Diệp Huyền: “Thì ra là Diệp Huyền ư?”

Đầu trọc và những người khác sợ đến mức thở dốc!

Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của Khổng Vân: “Đại Thiếu gia nhà họ Khổng?”

Diệp Huyền nghe được lời này, lập tức hiểu ra.

Hóa ra người đang muốn làm loạn chính là người của Khổng gia, chẳng trách họ tìm đến Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh, bọn họ chẳng qua chỉ muốn báo thù mà thôi!

Còn hai người đẹp cũng bị doạ một phen!

Nếu không phải Diệp Huyền xuất hiện kịp thời, có lẽ bọn họ đã uống phải rượu có thuốc mê, hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi!

“Khổng Vân thiếu gia.”

Người quản lý quán bar chỉ vào tên đầu trọc: “Anh ta là người của anh à?”

“Hừm”

Khổng Vân không có phản ứng, mà là trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Mày nói đầu trọc bỏ thuốc hại người, bằng chứng đâu? Không bằng không chứng, mày dựa vào cái gì mà đánh người chứ?!"

Người đàn ông đầu trọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Huyền, mày có bằng chứng gì chứ?!”

“...”

Dương Duy ở một bên không nhịn được mà thầm mắng một tiếng, bởi vì chuyện vừa rồi quá đột ngột, Diệp Huyền không quay video thu thập chứng cứ, hơn nữa đầu trọc động tác quá nhanh, camera cũng không chắc có thể kịp chụp lại nó.

Nhưng mà Diệp Huyền lại nhẹ nhàng mỉm cười, cầm hai ly rượu trước mặt Lâm Thanh Nham cùng Trương Uyển Thanh lên mà nói:

“Đầu trọc, nếu mày nói trong rượu không có thuốc, vậy thì uống nó đi!”

Lời nói của Diệp Huyền vang vọng trong quán bar, lập tức khiến Khổng Vân và tên đầu trọc sắc mặt tái mét!

Bọn họ vẫn tưởng rằng không có camera giám sát thì có thể phủi hết mọi chuyện không dính dáng gì, nhưng họ lại chưa nghĩ tới Diệp Huyền lại có bản lĩnh như vậy!

Họ là kẻ đã gây chuyện, họ nhất định phải biết trong rượu có gì, hơn nữa đó là một loại thuốc hiệu quả cực mạnh, không thể uống!

“Mày cho rằng mình là ai? Có tư cách gì mà kêu tao uống chứ?”

Người đàn ông đầu trọc vùng vẫy từ dưới đất đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi chửi bới Diệp Huyền: “Bây giờ tao cũng nghi ngờ mày bỏ thứ gì đó vào rượu, muốn hại chúng tao!”

Nhìn thấy gã đầu trọc không biết xấu hổ tới như vậy, Dương Duy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mà chửi: “Tên trọc đầu chết tiệt, mẹ mày còn có chút mặt mũi nào nữa không vậy?”

Lâm Thanh Nham cùng Trương Vãn Thanh trong mắt không khỏi hiện lên một tia lửa giận, nhất thời không nghĩ ra cái gì để mắng bọn họ.

Nhưng mà, việc này lại kết thúc như vậy thôi sao?

Để cho người đàn ông đầu trọc này đi dễ dàng như vậy sao?

“Ha ha, đấu với tao ư, bọn mày còn non lắm.”

Người đàn ông đầu trọc trong lòng cười thầm, nghĩ mình thật thông minh!


Hắn cười lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK