Chỉ cần dùng lực, toàn thân sẽ run rẩy theo, căn bản không còn sức lực chứ đừng nói đến việc đứng lên!
Diệp Huyền không khỏi cười nói: “Lâm Vân Bạch, không phải cháu đã nói trước với chú rồi sao, hy vọng chú sẽ không sợ hãi đến mức không thể đứng dậy nổi! Bây giờ chú có ổn không?”
“Xin lỗi hay cảm ơn thì cũng thôi đi, dù sao cháu không quan tâm đến những chuyện hình thức này. Nhưng sau này chú vẫn quản cái miệng mình cho tốt, nếu không chỉ mình chú mất mặt thôi!”
Lâm Vân Bạch bị Diệp Huyền chế giễu và sỉ nhục, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, ông cảm thấy rất khó chịu!
“Ôi.”
Ông cụ Lâm lắc đầu thở dài rồi quay trở lại phòng, có thể thấy được ông cũng thất vọng về con trai mình. Lý Gia Tuệ không nói lời nào, lẳng lặng tới bên cạnh Lâm Vân Bạch.
“Bà xã, bà cũng cho rằng tôi là đồ vô dụng sao?”
Lâm Vân Bạch đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt nặng nề.
“Sao thế được?”
Lý Gia Tuệ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nắm tay Lâm Vân Bạch: “Sự việc tối nay đột ngột xảy ra, bất kể là ai cũng sẽ rất rối loạn. Huống hồ là bị doạ giết…”
Lâm Vân Bạch buồn bã cười một tiếng, cũng không nói thêm lời nào, cứ lẳng lặng ngồi yên, như đang suy nghĩ gì đó. Thấy dáng vẻ của ông, Lâm Thanh Nham cảm thấy không dễ chịu. Dù sao ông cũng là cha ruột của cô, cho dù quá khứ có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ bảo vệ người cha của mình!
Hôm nay, ông bị đả kích nặng nề, trong lòng chắc chắn rất khó chịu!
Lâm Thanh Nham muốn nói vài lời an ủi với ông nhưng lại bị Diệp Huyền ngăn lại, hắn nhẹ giọng nói:
“Lúc này đi thuyết phục thì chỉ khiến ông ấy càng thêm đả kích mà thôi.”
“Nhiều năm qua ông ấy không gặp bất cứ trở ngại nào, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, hiện tại tiếp nhận một lần đả kích cũng không phải chuyện xấu, ông ấy nhất định sẽ trở nên càng thêm trầm ổn.”
Nghe Diệp Huyền nói xong, Lâm Thanh Nham hơi do dự, đành phải gật đầu, sau đó hỏi: “Anh giết Khải Thần Chưởng, thi thể của ông ta nên xử lý như thế nào?”
Diệp Huyền cười nói: “Tôi sẽ cho người xử lý thỏa đáng, cô về phòng nghỉ ngơi sớm đi, tôi còn có việc phải làm.”
Lâm Thanh Nham sửng sốt: “Lúc trước ở công trường, anh cũng nói có việc phải làm, kết quả là cha con Phùng Tam gia cùng Chu đại sư bị giết, lần này anh muốn đối phó với ai?”
Diệp Huyền không giấu diếm, hỏi ngược lại một câu: “Cô cảm thấy thế nào? Ai là người kêu Khải Thần Chưởng đến giết nhà họ Lâm?”
Ánh mắt Lâm Thanh Nham hơi ngưng trệ: “Chẳng lẽ là Phùng Kim Long, người đứng đầu nhà họ Phùng? Anh, anh định giết ông ta?”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Cứ chờ xem, tôi đi đây.”
Nói xong, Diệp Huyền đang định xoay người đi ra ngoài, nhưng Lâm Thanh Nham đột nhiên kéo chặt cánh tay hắn!
“Cô làm gì vậy?”
Diệp Huyền vừa lên tiếng, Lâm Thanh Nham lại ôm chầm lấy hắn, thân thể mỏng manh của cô áp sát Diệp Huyền!
Diệp Huyền chỉ cảm thấy một hương thơm ùa tới, toàn thân dễ chịu vô cùng, không khỏi ngạc nhiên:
“Người đẹp, cô không sao chứ?”
Lúc này, Lâm Thanh Nham vừa khóc vừa nói: “Hứa với tôi, tối nay anh sẽ về chứ? Nếu anh không ở đây, tôi sẽ mất ngủ, bởi vì tôi thực sự sợ hãi...”
“Tôi, tôi muốn anh ngủ cùng một giường với tôi…”