Diệp Huyền nhếch khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng nói: "Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ không phản kháng, bởi vì tôi không liên quan gì đến tội phạm vượt ngục!"
"Hơn nữa, tôi càng không cố ý cắt đứt manh mối truy bắt của Chiến Bộ các người! Nhưng tôi lo là các người không đảm đương nổi hậu quả khi tự tiện bắt tôi!"
Vương Phi không khỏi cười nói: "Tôi cũng muốn xem một chút coi anh có thể gây nên sóng gió gì! Đừng có mà ở đây giả ngầu, đi thôi! "
Nói rồi, Vương Phi bày ra dáng vẻ đắc ý, đích thân mở cửa chiếc xe địa hình chuyên dùng để áp giải trọng phạm!
"Ha ha." Diệp Huyền cũng không nói nhảm, trực tiếp đi theo lên xe.
Lâm Thanh Nham không nhịn được hô to: "Diệp Huyền! Anh, anh phải cẩn thận…"
Diệp Huyền quay đầu lại, thấy hai mắt Lâm Thanh Nham ửng đỏ, nước mắt giàn giụa, ngay cả môi cũng hơi run rẩy!
Trái tim Diệp Huyền lay động!
Bởi vì hắn nhìn ra được Lâm Thanh Nham thật lòng với hắn!
Vừa rồi ở trong phòng, sự nhiệt tình và chủ động của Lâm Thanh Nham có thể chứng minh!
Mà bây giờ Lâm Thanh Nham lo lắng đến mức rơi nước mắt, càng thể hiện rõ điều đó!
Trong lòng cô gái này đã yêu sâu đậm hắn rồi!
"Thanh Nham."
Diệp Huyền nhìn đôi mắt đẫm lệ của Lâm Thanh Nham, mỉm cười tự tin, nói: "Đừng lo lắng, không sao đâu, lát nữa tôi sẽ về."
Nói xong, Diệp Huyền ngồi vào trong xe, Vương Phi lập tức đóng sầm cửa xe, Tiêu Băng Tuyết cũng không nói thêm gì nữa, cùng một nhóm người rời đi.
"Diệp Huyền…"
Nước mắt Lâm Thanh Nham cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống: "Nếu Diệp Huyền xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ!"
"Đừng lo lắng, không sao đâu." Lý Gia Tuệ nắm chặt tay cô, nhất thời không có cách nào an ủi cô.
Ông cụ Lâm vẻ mặt trịnh trọng: "Diệp Huyền là vì an toàn của nhà họ Lâm chúng ta nên mới giết cha con nhà họ Phùng và Chu đại sư! Cho dù nhà họ Lâm ta phải dốc hết tất cả cũng nhất định phải bảo hộ Diệp Huyền!"
Lâm Văn Bạch lắc đầu nói: "Cha, là Chiến Bộ đích thân tới bắt Diệp Huyền, nơi đó kỷ luật sâm nghiêm, không phải có tiền là có thể giải quyết vấn đề! Mà thân phận của Diệp Huyền quả thật rất đáng ngờ, một người đến từ nông thôn làm sao có thể đánh nhau giỏi như vậy?"
"Hay là phụ tá Vương Phi nói đúng, Diệp Huyền rất có khả năng cấu kết với tội phạm, bề ngoài nó là đang giúp đỡ nhà họ Lâm chúng ta, nhưng trên thực tế nó chỉ đang che giấu thân phận của mình mà thôi!"
Nghe thấy mấy lời này, sắc mặt ông cụ Lâm không khỏi trầm xuống: "Văn Bạch, nếu anh còn dám nói nhảm, tôi liền đập vỡ mồm anh!"
"Con…" Lâm Văn Bạch thấy bộ dáng ông cụ Lâm giống như muốn giết người, lúc này mới kiềm chế lại.
"Thanh Nham! Con liên lạc với gia chủ của nhà họ Lưu, trùm đất Giang Kim Bưu và Trương Thần Y đi."
Ông cụ Lâm hít sâu một hơi, sau đó nói: "Bọn họ có thực lực hơn nhà họ Lâm, mời bọn họ hỗ trợ xem có thể nghĩ ra biện pháp gì không, giúp đỡ một chút!"
"Dạ!" Lâm Thanh Nham vội vàng lau nước mắt, sau đó gọi điện thoại cho mấy vị đại lão.
"Cô nói cái gì? Chiến Thần Tiêu Băng Tuyết của Chiến Bộ đưa Diệp Huyền đi?"
Sau khi Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu, Trương Thần y và Trương Vãn Thanh hiểu rõ tình huống, sắc mặt lập tức thay đổi kịch liệt!
Điều bọn họ luôn lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra, Diệp Huyền thật sự bị Chiến Bộ bắt đi vì giết Chu đại sư!
Tiêu Băng Tuyết là nữ chiến thần làm việc luôn mạnh mẽ vang dội, bây giờ cô đã đích thân ra tay bắt người, việc này nhất định cực kỳ khó giải quyết!
Trong lòng bọn họ đều biết rất rõ, một khi bị ảnh hưởng bởi chuyện này thì tập đoàn của bọn họ nhất định sẽ gặp rắc rối!
"Ông ơi, chúng ta nên làm sao đây? Liệu anh Diệp Huyền có xảy ra chuyện gì không?" Trương Vãn Thanh lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, đi tới đi lui!