Khổng Hổ chưa bao giờ trải qua nhục nhã như vậy, lúc này hàm răng của gã gần như muốn gãy ra, chỉ có thể hét lớn: “Công bằng! Rất công bằng!”
Nhìn dáng vẻ kìm nén và chật vật đến nỗi gần như muốn khóc của gã, Diệp Huyền không khỏi cười lớn: “Gia chủ nhà họ Khổng đây sao? Cũng chỉ có chút bản lĩnh đến thế thôi!”
Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu, bác sĩ Trương và những người khác ăn ý nhìn nhau, không nhịn được cười, như thể đang xem trò vui!
“Cách làm của cục trưởng Hình rất có ý tứ.”
Lưu Công Thiên và ba người còn lại có quan hệ cá nhân rất tốt với cục trưởng Hình, họ đều có thể thấy cục trưởng Hình hết sức tôn trọng Diệp Huyền. Cho nên không phải cục trưởng Hình không biết Diệp Huyền nên bị trừng phạt, mà cục trưởng Hình căn bản không dám đắc tội Diệp Huyền!
Dù sao Diệp Huyền là người ngay cả nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cũng không đối phó được, ai dám trêu chọc hắn? Chẳng phải là muốn chết sao?
“Ha ha, công bằng thì tốt!”
Sau khi cục trưởng Hình khiển trách Khổng Hổ, cơn tức giận của anh ta mới dịu đi một chút.
“Mọi người nghe cho rõ, cho dù là ai, nếu gây rắc rối trong thời gian kiểm soát chặt chẽ, tôi nhất định sẽ bắt giữ!”
Nhìn thấy cục trưởng Hình mở to mắt nói dối, Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu lập tức vỗ tay phụ hoạ: “Cục trưởng Hình xử lý công việc rất công chính, thật sự là lãnh đạo tốt!”
Mọi người có mặt cũng hùa theo, nhao nhao vỗ tay!
Trương Vãn Thanh âm thầm cười trộm, ngay cả Diệp Huyền cũng cười theo. Tư tưởng giác ngộ của cục trưởng Hình vẫn rất cao. Thời điểm cục trưởng Hình nhìn thấy Diệp Huyền mỉm cười với mình, tảng đá trong lòng anh ta cuối cùng cũng rơi xuống!
Anh ta xua tay nói: “Bắt toàn bộ đám người Khổng Hổ đi!”
Khổng Hổ cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng cũng không dám có ý kiến gì nữa, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận để cảnh sát dẫn đi. Chắc chắn gã sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn về thể xác khi đến đồn cảnh sát, hơn nữa còn phải bị nhốt ít nhất 48 giờ rồi mới được thả.
“Đáng chết...”
“Diệp Huyền, cậu đừng quá đắc ý... Chỉ cần thời gian kiểm soát chặt chẽ kết thúc, cậu sẽ phải chịu chết!”
Hơn mười tổng giám đốc đứng cùng nhà họ Khổng nhanh chóng cụp đuôi bỏ chạy. Còn những người đứng xem chứng kiến cảnh người nhà họ Khổng lần lượt bị cảnh sát bắt giữ không khỏi cảm khái!
Cho dù nhà họ Khổng ngang ngược phách lối ở Dương Thành thì vẫn phải thỏa hiệp khi đối mặt với hai thế lực nhà nước là cục trưởng Hình và Cục Cảnh sát.
Lúc này, Dương Duy không nhịn được ghé vào bên tai Diệp Huyền nói: “Anh, anh thật sự rất lợi hại! Đánh Khổng Hổ một trận nhưng cục trưởng Hình không dám động đến một sợi tóc trên đầu anh!”
“Bớt nói nhảm đi.”
Diệp Huyền trừng mắt nhìn anh ta, ra hiệu anh ta không được tùy tiện nói lung tung!
“Ha ha!”
Dương Duy cười vui vẻ, nghĩ thầm hôm nay ở cùng Diệp Huyền được mở mang tầm mắt, quá tuyệt vời!
Lúc này, có người không khỏi bật cười, giễu cợt nói: “Khổng Hổ nhất định sẽ bị nhốt trong đó mấy ngày, như vậy tối mai gã nhất định không thể tham dự yến tiệc đón tiếp Phiền Chiến Vương rồi?”
“Nghe nói rằng gã dựa vào quan hệ, bỏ ra hai mươi triệu mới có được tấm thiệp mời này! Hiện tại xem ra tiền này mất trắng!”
Một đám người hóng chuyện nghị luận ầm ĩ. Như đã đề cập trước đó, những người có thể tham dự bữa tiệc của Phiền Chiến Vương lần này cơ bản là những người thuộc giới chính trị và Cục Cảnh sát, giới kinh doanh chỉ có lác đác mấy người.
Hơn nữa, một số người trong giới chính trị không muốn gây hiểu lầm nên dứt khoát trực tiếp cự tuyệt giúp giới kinh doanh lấy thiệp mời. Vì vậy, ngay cả năm gia tộc giàu có hàng đầu cũng chưa chắc có tư cách lấy được thiệp mời!
Điều này càng chứng tỏ rằng những người có thể tham gia bữa tiệc của Phiền Chiến Vương đều có tài nguyên không tầm thường!
Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu nghĩ vậy, mong muốn và kỳ vọng trong lòng càng lộ rõ trên mặt:
“Nếu chúng ta có thể tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương thì tốt biết bao.”
Bác sĩ Trương và Trương Vãn Thanh cũng hơi trầm tư, bởi vì bữa tiệc của Phiền Chiến Vương là một cơ hội lớn tiềm năng cho mọi gia tộc!