Tại sân
vườn của Diệp gia.
Vì Diệp
Thanh Di đã khỏi bệnh, mọi người trong Diệp gia đều vui vẻ, nên bữa tiệc sinh
nhật càng thêm long trọng, nhiều quan lại quyền quý cũng được mời đến.
“Quy mô hoành tráng quá!”
Diệp Huyền
nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt, trong mắt ánh lên sự tự tin.
Bác sĩ
Trương cùng Trương Vãn Thanh đi trước, họ đến chào hỏi Diệp lão gia.
Bữa tiệc
được tổ chức theo hình thức tiệc đứng, bày biện đủ loại món ngon. Diệp Huyền
vốn là người thích ăn uống, Dương Duy sau một phen rèn luyện cũng trở nên háu
ăn hơn. Hai người tìm một chỗ rồi bắt đầu chén chú chén anh.
“Bọn họ là
ai vậy, vừa mới đến đã cắm đầu vào ăn uống!”
“Có phải
là mấy cái loại đến ăn chực không?”
Những vị
khách không biết Diệp Huyền và Dương Duy nhìn thấy họ ăn uống ngon miệng mà lại
còn ăn mặc bình thường thoải mái, không nhịn được liền bàn tán xôn xao. Ánh mắt
họ chất chứa đầy vẻ khinh thường.
Một người
đàn ông mặc vest trắng kiêu ngạo nhất, quát lớn với Diệp Huyền và Dương Duy:
“Dừng lại đi! Diệp Thanh Di tiểu thư sắp ra rồi đó!”
Diệp Huyền
vốn sảng khoái, chẳng quan tâm người khác nghĩ gì. Hắn chỉ lướt nhìn người đàn
ông mặc vest trắng rồi nói với Dương Duy: “Đừng để ý đến hắn, chúng ta ăn tiếp
đi, đói bụng quá cũng không tốt.”
“Đại ca
nói đúng!”
Dương Duy
gật đầu lia lịa, ăn càng lúc càng hăng say hơn.
Người đàn
ông mặc vest trắng tức tối nghiến răng: “Từ đâu ra mấy cái đồ nhà quê, dám
không nghe lời Uông Thuyên tôi nói vậy hả?”
Tên này là
Uông Thuyên, là con trai thứ ba của Uông gia, gia tộc giàu có ở tỉnh lị. Anh ta
từ tỉnh lị đến đây để chúc mừng sinh nhật Diệp Thanh Di.
Uông gia
là đại gia tộc ở tỉnh lị, nổi tiếng với môn võ Uông gia. Đời đời nhà họ dùng võ
lập thân, võ quán gặt hái nhiều vinh quang, có vị thế cao trong giới võ thuật.
Vì vậy,
khi thấy Diệp Huyền không biết thân phận của mình mà còn thậm chí không thèm để
ý đến lời nói của anh ta, Uông Thuyên vô cùng tức giận.
Lúc này,
Diệp Thanh Di xuất hiện dưới sân trong bộ váy dạ hội lộng lẫy, khoe trọn đường
cong gợi cảm. Vẻ đẹp quyến rũ cùng khí chất thanh tao của một tiểu thư con nhà
gia giáo càng khiến cô trở nên thu hút mọi ánh nhìn.
Tiếng reo
hò vang lên khắp nơi, Diệp Huyền cũng không khỏi trầm trồ: “Không ngờ khi ăn
mặc cầu kỳ, Diệp Thanh Di lại đẹp đến vậy.”
“Thanh
Di!”
Uông
Thuyên, người luôn say mê Diệp Thanh Di, liền cho người hầu đẩy ra một chiếc
bánh gato chín tầng hoành tráng: “Đây là quà sinh nhật anh đích thân chọn cho
em đó!”
Mọi người
xung quanh liền lập tức vỗ tay tán thưởng: “Uông thiếu gia quả thật rất có tâm
khi tặng một món quà ý nghĩa như vậy!”
“Diệp tiểu
thư hạnh phúc quá đi à, nếu được nhận món quà lãng mạn như thế, tôi chắc chắn
sẽ cảm động đến phát khóc mất!”