Lâm Vân Bạch cứng đờ, hoảng sợ hỏi!
“Ha ha!”
Khải Thần Chưởng lạnh giọng cười một tiếng: “Sao ngươi biết tên ta?”
Lộp bộp!
Nghe câu trả lời của Khải Thần Chưởng, tim Lâm Vân Bạch đột nhiên đập dữ dội!
“Nguy rồi… Thì ra nhà họ Phùng thật sự muốn diệt nhà họ Lâm chúng ta…”
“Đúng thật như Diệp Huyền nói!”
Theo đó, sự tự tin và kiêu ngạo trong lòng Lâm Vân Bạch đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ khủng hoảng!
Lâm Thanh Nham và ông cụ Lâm có cùng biểu cảm!
Chỉ có Diệp Huyền vẫn bình tĩnh, thậm chí hắn còn không để ý đến sự tồn tại của Khải Thần Chưởng, vẫn bình tĩnh tiếp tục uống trà:
“Mọi người sợ cái gì? Những gì nên phải đối mặt, sớm hay muộn cũng phải đối mặt thôi.”
“Ha ha.”
Khải Thần Chưởng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, vuốt râu cười nói: “Ngươi chính là Diệp Huyền à?”
“Nhìn không ra còn trẻ vậy mà có dũng khí và can đảm đến vậy, không hề e ngại hay sợ ta chút nào! Xem ra hoàn toàn xứng đáng để Khải Thần Chưởng ta tự mình động thủ!”
Nói xong, Khải Thần Chưởng tiến lên một bước, đi thẳng vào biệt thự!
“Đứng yên!”
Tám vệ sĩ do Lâm Vân Bạch thuê với số tiền khổng lồ lập tức lao ra, trong tay mỗi người đều cầm dùi cui điện đang phát sáng, có thể thấy được họ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp!
Khải Thần Chưởng hoàn toàn không quan tâm đến họ, lạnh giọng cười nói: “Chỉ là tôm tép mà cũng dám ra mặt khoe khoang? Lăn đi!”
Vút!
Khải Thần Chưởng vẫy lòng bàn tay, một luồng cương khí đột nhiên bộc phát, tám vệ sĩ trong nháy mắt không thể kiềm chế được mà ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh!
“A…”
Ông cụ Lâm sững sờ: “Đây chính là cương khí thành đoàn, thực lực của người này thật đáng sợ…”
Cao thủ cấp độ này có thể phân cao thấp với nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết, ông cụ Lâm lập tức mất hết can đảm!
Khi còn trẻ, ông cũng chỉ có võ thuật bình thường, bây giờ đã quá già, không thể đánh lại một người mạnh mẽ như Khải Thần Chưởng!
“Nên làm gì mới tốt đây…”
Lâm Vân Bạch thấy khí thế của Khải Thần Chưởng thì càng thêm sợ hãi, cả người cảm thấy không ổn!
Ông không dám nhúc nhích, nhìn Khải Thần Chưởng bước vào phòng khách!
Khải Thần Chưởng kiêu ngạo bình tĩnh, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lâm Vân Bạch!
Mặc dù ông ta chỉ ngồi yên nhưng đôi mắt già nua của ông ta lộ ra vẻ lạnh lẽo muốn giết người, vô cùng chấn động!
Như mãnh thú xuống núi, như sói săn mồi!
Khí thế mạnh mẽ không gì sánh được, cùng với sát khí lạnh thấu xương, đột nhiên khiến Lâm Vân Bạch bị doạ đến mức toàn thân vô lực!
Bàn tay đang cầm tách trà của ông ta không kiềm chế được mà run rẩy, đến nỗi trà trong ly tràn ra ngoài, làm ướt đẫm đũng quần!
Dường như bị doạ sợ đến mức tiểu tiện không kiểm soát được, tự làm trò cười!
Thấy dáng vẻ nhát gan sợ chết của Lâm Vân Bạch, Khải Thần Chưởng không khỏi nhìn ông ta với khuôn mặt lạnh lùng:
“Lâm Vân Bạch, ngươi sợ đến mức này sao?”
Lâm Vân Bạch cảm thấy trước mắt như biến thành màu đen, ngay cả nói chuyện cũng run rẩy: “Tôi, tôi, không, tôi không sợ… Tôi chỉ lạnh nên run thôi…”
Sắc mặt Khải Thần Chưởng trầm xuống: “Diệp Huyền còn trẻ mà còn có biểu hiện bình tĩnh như vậy.”
“Cha ngươi lớn tuổi hơn ngươi mà ông ta cũng khá điềm tĩnh!”
“Còn ngươi nhìn chính mình đi, có khác gì đồ bỏ đi không?”
“Đời này ta ghét nhất chính là thể loại tham sống sợ chết, đặc biệt ghét nhất những kẻ chết nhát như chuột!”
Nghe Khải Thần Chưởng nói xong, mặt Lâm Vân Bạch nóng bừng!
Nhưng lúc này, ông ta chỉ có suy nghĩ về việc tự cứu mạng mình, vì vậy ông ta vội vàng cầu xin tha thứ: “Đại nhân, xin hãy tha mạng cho tôi...”
Dáng vẻ nhát như chuột này nào còn giống với dáng vẻ kiêu ngạo, chế giễu Diệp Huyền vừa rồi?