"Tốt!"
Phùng Tam gia cười cười: "Em trai Ngô Thiên Di của cậu kinh doanh hai con đường bar ở Dương Thành đúng không? Tôi cảm thấy rất hứng thú, không bằng chúng ta tiến hành hợp tác đi?"
"Chia, bên cậu sáu, tôi bốn!"
"Với các mối quan hệ và lực lượng của nhà họ Phùng tôi, tuyệt đối đảm bảo rằng quán bar sẽ phát triển mạnh mẽ, sự hợp tác này là đôi bên cùng có lợi, cậu thấy sao?"
Cả người Ngô Long Tôn căng cứng. Để có được hai con phố quán bar này, Tập đoàn Thiên Di có thể nói đã bỏ ra hơn một tỷ, phải mất vài năm mới có thể hồi vốn, lợi nhuận ròng một năm chỉ khoảng 100 triệu!
Nhưng bây giờ, Phùng Tam gia vừa mở miệng là muốn bốn mươi phần trăm lợi nhuận? Thật sự là không hề khách khí!
Nhưng thật bất lực, nếu Diệp Huyền chưa chết, vậy thì Tập đoàn Lâm thị sẽ không thể bị công phá!
"Được!"
Ngô Long Tôn hít một hơi thật sâu, miệng một đằng tâm một nẻo, nói: "Có nhà họ Phùng gia nhập, việc kinh doanh của phố bar chắc chắn sẽ tăng gấp bội, tất nhiên tập đoàn Thiên Di của tôi rất sẵn lòng!"
"Tốt!"
Phùng Tam gia vui vẻ lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại: "Triệu Mẫn, đến Tập đoàn Lâm thị giết chết một người tên là Diệp Huyền!"
Phùng Tam gia cúp điện thoại, hai mắt Ngô Long Tôn mở to, hô hấp dồn dập hỏi: "Người vừa rồi, có phải là Nắm đấm sắt Triệu Mẫn không?"
Nắm đấm sắt Triệu Mẫn, theo lời đồn thì gã có một đôi nắm đấm đã luyện đến cảnh giới của thần, thực lực cũng đã thăng cấp đến cảnh giới Chân Vũ, là cường giả Hoàng Cảnh!
"Đúng, chính là người này!"
Phùng Tam gia khẽ gật đầu, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.
"Quá tuyệt!"
Ngô Long Tôn cười ha hả: "Võ giả chân chính đã ra tay, tên khốn kiếp Diệp Huyền tuyệt đối không còn đường sống!"
…
Phòng làm việc của Lâm Thanh Nham.
"Cha nghe nói Ngô Long Tôn tới gây chuyện, con không sao chứ?" Lâm Văn Bạch bước nhanh vào, hỏi.
"Con không sao."
Lâm Thanh Nham khẽ mỉm cười, sau đó thấp giọng nói: "Diệp Huyền đến kịp, không chỉ cứu con mà còn đánh cho Ngô Long Tôn phải chạy!"
"Diệp Huyền?"
Lâm Văn Bạch nhớ tới lúc ở trong phòng họp Diệp Huyền đã làm ông mất mặt, sắc mặt trở nên âm trầm: "Thằng nhãi đó, coi như nó lập công chuộc tội đi!"
"Cha!"
Lâm Thanh Nham nói nhỏ: "Trong khoảng thời gian này, con cảm thấy Diệp Huyền là người tốt, trước kia chúng ta hiểu lầm anh ta rồi!"
"Cái gì?"
Lâm Văn Bạch lập tức nhớ tới vừa rồi trong phòng họp Diệp Huyền không hề nể mặt ông, ông lạnh lùng nói: "Thanh Nham, cha thấy mấy ngày nay con càng ngày càng tốt với nó."
"Không phải là con thích nó rồi đó chứ?"