Mục lục
Cuồng Long Xuất Thế - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp sao?!

Tuyệt đối không thể!

“Cho nên… là anh đã giết họ?”

Lâm Thanh Nham cảm thấy tim mình đập điên cuồng, cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyền!

“Đúng vậy.”

Diệp Huyền thản nhiên gật đầu, bình tĩnh nhấp một ngụm trà: “Là tôi đã giết họ. Ngay khi tôi rời khỏi công trường, tôi đã đi thẳng đến đó để giết họ.”

“Cậu...”

Nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản của Diệp Huyền, ông cụ Lâm run rẩy, vô lực ngồi xuống ghế, Lâm Thanh Nham cũng hoảng sợ. Lúc này, Lâm Vân Bạch khịt mũi lạnh lùng nói:

“Diệp Huyền, anh đừng nói hươu nói vượn! Bây giờ khắp nơi đều đồn rằng Phùng Tam gia nhà họ Phùng bị nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết giết!”

“Là cô ấy sao?”

Lâm Thanh Nham và ông cụ Lâm càng cảm thấy kỳ quái, sao hai người lại nói khác nhau? Vậy Phùng Tam gia đã chết như thế nào?

Ngay cả Diệp Huyền lúc này cũng bối rối, những người này là do chính hắn giết, sao bên ngoài lại đồn là do nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết giết? Hắn nhìn điện thoại, phát hiện mình đã bỏ lỡ hai cuộc điện thoại, còn một tin nhắn chưa đọc, là do trùm đất Giang Kim Bưu gửi đến. Diệp Huyền bấm vào tin nhắn, nội dung là:

“Diệp Huyền, khi chúng tôi đến nhà Phùng Lượng dự định dọn dẹp hiện trường thì nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đã đến trước chúng tôi một bước rồi!”

“Hóa ra Chu đại sư, hộ vệ của nhà họ Phùng và tên trọng phạm vượt ngục thuộc Thiên Thần Tông là anh em! Vốn dĩ Chu đại sư muốn giúp tên trọng phạm thoát khỏi sự bắt giữ của Chiến bộ!”

“Cho nên, trong khoảng thời gian này, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cũng đang truy đuổi Chu đại sư. Bây giờ Chu đại sư đột nhiên bị giết, tôi lo Tiêu Băng Tuyết sẽ truy xét đến cậu, thậm chí còn kiện cậu tội phá hoại hành động truy bắt của Chiến bộ!”

Sau khi đọc xong tin nhắn của Giang Kim Bưu, Diệp Huyền đã hiểu rõ mọi chuyện. Lần này, hắn vô tình giết chết tên tội phạm đang bị nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết truy đuổi. Sau khi biết chân tướng sự việc, Diệp Huyền cười khổ:

“Không ngờ quay tới quay lui vẫn đụng phải Tiêu Băng Tuyết phiền phức này!”

Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Huyền cảm thấy rất bất đắc dĩ. Lúc này, Lâm Vân Bạch dường như nắm được chỗ đau của Diệp Huyền, lập tức chế giễu:

“Diệp Huyền, Phùng Tam gia bị nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết giết chết, vì sao anh lại muốn tranh công lao? Anh làm vậy thật xấu hổ!”

Giọng nói Lâm Vân Bạch vô cùng bất mãn và mỉa mai, thậm chí là những lời buộc tội và phán xét Diệp Huyền!

“Cha, cha bớt nói mấy câu đi...”

Thấy Lâm Vân Bạch nhắm vào Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham sợ hãi, sợ hai người sẽ lại tiến triển thành một vòng xung đột mới. Quả nhiên, đối mặt với sự chế giễu và lên án của Lâm Vân Bạch, Diệp Huyền mím môi, mỉm cười. Với tính cách của Diệp Huyền, làm sao hắn có thể để yên cho Lâm Vân Bạch giảng đạo như vậy?

“Lâm Vân Bạch, tôi thấy rõ ràng hôm qua chú ngoài mặt xin lỗi nhưng trong lòng vẫn chưa buông bỏ, vẫn còn oán hận đúng không?!”

“Vì vậy chú luôn chuẩn bị sẵn sàng để trả thù, muốn thắng một ván!”

“Nhưng tôi không thể hiểu được, nếu chú có nhiều năng lượng như vậy thì sao chú không quản lý tập đoàn Lâm thị hoặc tìm cách đề phòng thủ đoạn của nhà họ Phùng mà lại cứ nhắm vào tôi?”

“Người có lòng dạ hẹp hòi, không có đầu óc như chú thì cuối cùng cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu.”

“Mấy năm nay ông nội Lâm giao tập đoàn Lâm Thị cho chú quản lý nhưng tập đoàn vẫn không có tiến triển gì, nguyên nhân sâu xa là ở chú đó!”


Nói xong, Diệp Huyền cũng không quên cười khinh bỉ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK