Dương Duy không nói hai lời liền đi tới giữa bốn người đẹp, một bên ôm hai người, ôm bọn họ vào lòng: “Bốn người họ đều do tôi tự mình chọn! Không có chuyện của Diệp Huyền đại ca!”
Lâm Thanh Nham lửa giận phun trào trừng mắt nhìn Dương Duy, cắn răng tức giận mắng:
“Cậu lừa ai chứ? Thân thể gầy yếu này, có thể đồng thời ứng phó với bốn người đẹp sao? Thành thật khai báo đi, có phải có hai người là gọi cho Diệp Huyền phải không?”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Huyền dùng sức đưa mắt ra hiệu cho Dương Duy!
“…”
Dương Duy sau lưng đều đã ớn lạnh, nếu bản thân anh ta không thể giúp đại ca hoá giải sóng gió, thì kết cục tuyệt đối sẽ vô cùng thê thảm!
Không, anh ta thẳng sống lưng lên, bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi phỏng:
“Chị Thanh Nham, không phải tôi nói với chị rồi sao, người là do tôi gọi, không có bất kỳ liên quan nào đến Diệp Huyền đại ca, anh ấy chỉ theo tôi đi ra ngoài uống rượu thôi!”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi ngờ!
Dương Duy lập tức nhập vai ảnh đế, vô cùng đau đớn nói: “Đại ca tôi trong lòng anh ấy khổ, hai người thật sự cho rằng anh ấy đi ra ngoài là vì tiêu dao khoái hoạt sao, là tầm hoan mua vui sao? Hiểu lầm, là hiểu lầm rất lớn đấy!”
“Hai vị thiên tiên mỹ nhân như hai người, lúc ở Thuỷ Long Cư hẹn nhau ra ngoài, đại ca tôi một mình trằn trọc khó ngủ, thể xác và tinh thần anh ấy trống rỗng, anh ấy cảm thấy khổ sở, chỉ có thể đi ra ngoài uống rượu giải sầu thôi!”
Nhìn Dương Duy khoa tay múa chân, Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đều bị chấn kinh, nhất thời đầu óc chập mạch!
“Haiz!”
Mà Diệp Huyền cũng lập tức giả bộ buồn bực phiền não, ngoài miệng càng chua xót không thôi nói:
“Dương Duy cậu đừng nói nữa, nỗi khổ tương tư của đàn ông, phụ nữ làm sao có thể hiểu được!”
Nói xong Diệp Huyền cô đơn ngồi xuống, rót cho mình một ly rượu: “Anh chỉ đi ra ngoài uống chút rượu giải khổ mà thôi, lại chọc ra hiểu lầm lớn như vậy, hai người mỹ nữ các em đến quán bar tìm vui vẻ, anh có thể nói cái gì sao?”
Trong lúc nói chuyện, hắn chậm rãi giơ ly rượu lên, sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu, ngay cả dấu chấm câu cũng đều tràn ngập sự buồn khổ!
Nhìn dáng vẻ sầu khổ của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh nhất thời mềm lòng!
“Anh Diệp Huyền, em… Em hiểu lầm anh rồi, em xin lỗi…”
Trương Vãn Thanh vội vàng đến bên cạnh Diệp Huyền, dùng sức ôm cánh tay hắn: “Em nên ở lại Thuỷ Long Cư cùng anh, như vậy, anh cũng cần buồn khổ như thế…”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt cô đỏ lên, xem ra là đau lòng cho Diệp Huyền!
Thấy thế, trong lòng Diệp Huyền rất vui vẻ!
“Dương Duy này không tồi, đầu óc rất thông minh, chẳng những thành công giúp mình giúp mình ngăn một kiếp, hơn nữa còn giúp mình phản kích lại một chiêu tuyệt địa!”
Trong lòng hắn vui tươi hớn hở cảm khái, sau đó nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Trương Vãn Thanh: “Vãn Thanh, anh không trách em, là anh không may mắn có được em mà thôi!”
Trương Vãn Thanh đỏ mặt nói: “Anh Diệp Huyền, anh không cần nói như vậy, kỳ thật em thật sự rất muốn ở lại với anh… Hơn nữa em cũng là thầy thuốc, đương nhiên cũng biết đàn ông trẻ tuổi cần một số đặc thù để phát tiết…”
“Quả nhiên vẫn là Vãn Thanh của anh hiểu anh!”
Diệp Huyền cố ý làm ra vẻ vui mừng, sau đó lại nhìn Lâm Thanh Nham: “Nhưng có một số người lại không nghĩ như vậy, người ta còn tưởng rằng anh đi ôm trái ấp phải, tiêu dao khoái hoạt đấy…”
Nghe Diệp Huyền nói bóng gió, Lâm Thanh Nham cũng nhịn không được hai gò mà nóng lên đỏ ửng: “Em… Em cũng không nói anh ra ngoài lêu lổng mà! Diệp Huyền, anh không thể hiểu lầm em được!”
Nhìn bộ dạng chột dạ của Lâm Thanh Nham, trong lòng Diệp Huyền đã sớm nhịn không được bật cười to, nhưng ngoài miệng hắn vẫn giả bộ lạnh như băng:
“Em không hiểu lầm anh, là anh ra ngoài tiêu dao khoái hoạt, ra ngoài lêu lổng!”