Lục Kiên chật vật từ trên mặt đất đứng dậy, đôi mắt bùng cháy sự tức giận!
Ngày hôm trước, tên khốn kiếp này đã đá mình!
Hôm nay lại tự tát mình trước mặt mọi người?
Thật là vô pháp vô thiên!
Nhưng mà…
Diệp Huyền lại ra tay, tát luôn nửa mặt còn lại của Lục Kiên: “Đổi trắng thay đen, không biết liêm sỉ, nên đánh!”
“Nghe cho kỹ! Lâm Thanh Nham chính là vì việc của tập đoàn mới suýt nữa bị Lý Hùng Phi sỉ nhục!”
“Các người không biết phân biệt đúng sai, còn ở đây nói cô ấy mang đến phiền phức cho tập đoàn?”
“Cô ấy có lỗi gì?”
“Bảo vệ mình khỏi bị kẻ xấu xâm phạm là sai sao? Bảo vệ danh dự và tôn nghiêm của tập đoàn Lâm thị có sai không?”
“Hay là nói cô ấy đã sai khi đưa một kẻ cặn bã như Lý Hùng Phi vào đồn cảnh sát?”
Nói rồi, ánh mắt Diệp Huyền sắc bén quét qua toàn bộ người ngồi ở đây: “Các người để tay lên ngực tự hỏi, Lâm Thanh Nham thật sự làm sai sao?”
“Cái này...”
Các thành viên cấp cao ngồi đây không nói nên lời, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ quay mặt qua chỗ khác!
“Diệp Huyền...”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Lâm Thanh Nham cảm động, nước mắt vốn đang ứa trong hốc mắt đột nhiên chảy ra!
Cô thật sự không nghĩ tới người đầu tiên đứng lên bảo vệ cô chính là Diệp Huyền, là người mà cô luôn coi thường!
Không chỉ vậy, hắn còn dám đánh Lục Kiên trước mặt mọi người, đồng thời cũng cố gắng hết sức để bảo vệ tôn nghiêm của cô trước mặt mọi người!
Vừa rồi Lâm Thanh Nham đang là tội nhân của tập đoàn, là mục tiêu chỉ trích của mọi người!
Lên tiếng thay cho cô chính là đối đầu với tập đoàn!
Nhưng mà Diệp Huyền lại liều lĩnh đứng ra lên tiếng thay cô!
Nhất thời, trong lòng Lâm Thanh Nham ấm áp, tràn đầy cảm kích với Diệp Huyền!
“Má!”
Lục Kiên hai mắt trợn to, nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Diệp Huyền, anh lấy cớ cho Lâm Thanh Nham có ích lợi gì? Sự thật chính là Lâm Thanh Nham đã đưa Lý Hùng Phi đến đồn cảnh sát, làm Vương Hạo Thiên mất mặt!”
“Sự thật là hiện tại tập đoàn Lâm thị đã bị người ta nhắm vào!”
“Anh nói nghe thật chính đáng, để tôi coi các người có biện pháp nào giải quyết nguy cơ của tập đoàn hay không!”
Trước lời nói mỉa mai của Lục Kiên, đầu óc Lâm Thanh Nham vẫn đang hỗn loạn!
Trong lúc nhất thời, cô không nghĩ ra được cách nào tốt để giải quyết tình thế khó xử của tập đoàn.
“Không cần nghĩ biện pháp giải quyết!”
Giọng điệu của Diệp Huyền rất bình tĩnh: “Bởi vì lỗi không phải do tập đoàn Lâm thị. Cục Kiểm tra chất lượng thành phố mới là người phải tìm cách giải quyết tình trạng hỗn loạn này, sai là bọn họ, cần xin lỗi cũng là bọn họ!”
“A ha ha ha!”
Lục Kiên không nhịn được mà cười to: “Diệp Huyên, não anh úng nước à? Muốn Vương Hạo Thiên xin lỗi Lâm Thanh Nham sao? Ha ha ha!”
“Hơn nữa hiện tại anh không có tư cách nói chuyện với tôi, anh vừa mới đánh tôi, lát nữa tôi sẽ tính sổ với anh, sớm muộn gì ông đây cũng chơi chết anh!”
Vừa nói, anh ta vừa dùng ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nham: “Chuyện đã đến mức này, nếu không giải quyết được nguy cơ của tập đoàn, cô tính sao? Nhà họ Lâm các người tính sao hả?!”
Đối mặt với sự áp bức, Lâm Thanh Nham dưới sự ảnh hưởng của Diệp Huyền không hiểu sao lại như được tiếp thêm sức mạnh!
“Nếu không thể giải quyết, tôi sẽ chủ động từ chức và nhường lại vị trí tổng giám đốc của tập đoàn!”
Lâm Vân Bạch cũng lớn tiếng nói: “Nếu không vượt qua được phong ba lần này, tôi cũng sẽ chủ động từ chức chủ tịch!”
Hai cha con vừa nói ra những lời này, cả hội trường lập tức náo động!
Nếu như vậy, nhà họ Lâm có thể coi như là rút khỏi hội đồng quản trị, chủ động giao quyền lực của tập đoàn về tay nhà họ Lục!
“Lời này là các người tự nói, đừng có hối hận đó!”
Lục Kiên cười cực kỳ xảo quyệt, đây chính là kết quả anh ta muốn!
Oanh!
Lúc này, cửa phòng họp bị nữ thư ký của Lâm Thanh Nham đẩy ra!
Cô nói với vẻ mặt lo lắng: “Tổng giám đốc Lâm, các lãnh đạo cấp cao cùng ngài Vương Hạo Thiên đã đến. Lãnh đạo bộ phận kiểm tra chất lượng thành phố cũng đến!”
Mí mắt của mọi người không khỏi co giật!