Nghe được câu hỏi của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền cười nói: "Sao cô lại đoán được là Vãn Thanh rủ tôi đi chơi?"
Thì ra là bác sĩ Trương và Lưu Công Thiên của nhà họ Lưu cộng thêm trùm đất Giang Kim Bưu muốn mời Diệp Huyền cùng ăn cơm!
Họ đã chuẩn bị cho việc này từ lâu rồi!
Đương nhiên, lần này được khởi xướng dưới danh nghĩa của Trương Vãn Thanh!
"Hừ…" Nghe thấy Diệp Huyền thế mà thân mật gọi hai chữ “Vãn Thanh”, trong lòng Lâm Thanh Nham lập tức tràn đầy ghen tị!
"Cho tới giờ anh ta còn chưa từng gọi mình là Thanh Nham! Nhưng lại gọi người ta là Vãn Thanh!"
"Mình đúng là đoán không sai, Diệp Huyền là một tên cặn bã…"
Bởi vì khó chịu, Lâm Thanh Nham quay mặt sang một bên, dùng tấm lưng ngọc trắng như lụa của mình chặn Diệp Huyền lại. Không thể không nói, vòng eo quyến rũ thậm chí trông càng gợi cảm hơn trong bộ đồ ngủ tơ tằm. Đặc biệt là cặp mông xinh đẹp nhô lên càng làm cho người ta miên man suy nghĩ.
"Thật đẹp." Diệp Huyền cười ha hả, sau đó nói: "Lâm tổng, cô không trả lời thì tôi sẽ coi như cô đã duyệt nhé!"
"Anh!" Trong lòng Lâm Thanh Nham khó chịu, sau khi nghe Diệp Huyền gọi cô là Lâm tổng thì càng thêm bốc hỏa: "Hi vọng anh và Trương Vãn Thanh nhanh chóng kết hôn đi, như vậy tôi sẽ bớt đi một chuyện phải lo."
Diệp Huyền không khỏi sững sờ, sau đó hai mắt lập tức sáng lên: "Đề nghị này không tồi, tôi và Vãn Thanh cũng coi như là trai tài gái sắc! Cứ như vậy, nhiệm vụ hôn sự của tôi sẽ ít đi một cái!"
"Anh!"
Lâm Thanh Nham tức giận quay người lại, mặt đỏ bừng, đập vào vai Diệp Huyền: "Trở về ghế sofa ngủ đi, đừng quấy rầy tôi! Đi nhanh lên!"
Thấy cô đột nhiên lại nổi giận, Diệp Huyền không khỏi bất đắc dĩ gãi gãi đầu: "Lúc ăn cơm rõ ràng còn vừa nói vừa cười, sao bây giờ cô lại có ý kiến với tôi?"
Lâm Thanh Nham không kịp suy nghĩ, buột miệng nói: "Đương nhiên là bởi vì tôi…"
Nói được một nửa, Lâm Thanh Nham dừng lại, mạnh mẽ nuốt lại câu “trong lòng tôi có anh” đã ra đến miệng.
"Rốt cuộc cô muốn nói gì?" Diệp Huyền nhíu mày, bỗng nhiên vẻ mặt lo lắng nói: "Lẽ nào là bà dì của cô tới rồi? Hay là tôi nhờ mẹ cô nấu nước đường đỏ cho cô uống nhé?"
"Anh mới bị bà dì tới!"
Lâm Thanh Nham bực bội nạt, dọa cho Diệp Huyền vội vàng bỏ chạy, sợ bị Lâm Thanh Nham đánh một trận.
"Hừ!" Lâm Thanh Nham nhìn thấy Diệp Huyền chạy đến ghế sofa nằm xuống, cô lại nhịn không được nhắc nhở: "Hôm nay anh giúp tôi giải vây, bẻ gãy tay Ngô Long Tôn, ông ta nhất định sẽ tìm cách đối phó anh!"
"Thậm chí sẽ nhờ nhà họ Phùng tìm người tới đối phó anh! Ngày mai anh đi ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn!"
"Ha ha." Diệp Huyền thờ ơ cười: "Mặc kệ là Ngô Long Tôn hay nhà họ Phùng, tôi cũng không sợ. Bọn họ dám tìm tới cửa, tôi liền chơi chết bọn họ!"
Lâm Thanh Nham lập tức trợn mắt: "Tôi đang nói nghiêm túc đó, nhà họ Phùng cũng không phải loại người lương thiện gì! Những gia tộc trước kia từng đắc tội nhà họ Phùng đều bị xóa sổ chỉ sau một đêm một cách khó hiểu!"
"Thật sao?" Diệp Huyền nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, nói: "Vậy nhà họ Phùng này thật đúng là chết chưa hết tội."
"Nhưng mà tôi thực sự không ngờ cô lại lo lắng cho sự an toàn của tôi như vậy."
"Cô nói thẳng cho tôi biết đi, có phải cô thầm thương tôi không?"
Nghe được lời nói của Diệp Huyền, tim Lâm Thanh Nham đột nhiên đập dữ dội. "Không thể nào, thế mà hắn lại nhận ra mình đã phải lòng hắn sao…"
"Vậy mình phải trả lời thế nào đây…"
Lâm Thanh Nham không ngờ rằng Diệp Huyền lại thật sự biết cô có tình cảm với hắn.
"Tôi, sao tôi có thể phải lòng anh?"
"Anh là cái đồ không biết xấu hổ."
Lâm Thanh Nham nghĩ một đằng nói một nẻo phản bác, nhưng lại không nhận ra mặt mình đã sớm đỏ bừng.
"Cô không để ý tới tôi càng tốt." Diệp Huyền cũng không nhìn cô, chỉ mỉm cười tự nói: "Tôi còn tới bảy hôn ước cần phải giải quyết, chỉ sợ sẽ làm cô thất vọng."
Nghe Diệp Huyền nói, Lâm Thanh Nham cảm thấy rất khó chịu: "Anh nói thật sao?"