“Hả? Làm nguyên ngày?”
Trương Vãn Thanh sững người, tưởng tượng ra hình ảnh khiến người ta xấu hổ, bỗng nhiên khuôn mặt đỏ bừng:
“Anh Diệp Huyền, anh thật đáng ghét, luôn tìm cơ hội bắt nạt tôi...”
“Ha ha!”
Diệp Huyền không khỏi bật cười thoải mái!
“Nhân vật phản diện như anh, không biết xấu hổ còn cười...”
Trương Vãn Thanh dõi mắt thưởng thức phong cảnh: “Anh Diệp Huyền, nếu mỗi ngày có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy thì thật vui biết bao nhỉ!”
Lúc Trương Vãn Thanh nói điều này, gương mặt cô tràn đầy mong đợi và khao khát.
“Nếu như cô thật thích nơi này, tôi tặng nó cho cô coi như làm quà. Khi có thời gian, chúng ta sẽ cùng nhau đến đây ngắm cảnh.”
Diệp Huyền cười nói. Như đã đề cập trước đó, trang viên trên đỉnh núi này bây giờ là của Diệp Huyền, nhưng Diệp Huyền vẫn chưa tiết lộ.
“Tặng nó cho tôi?”
Trương Vãn Thanh mím môi đỏ: “Đây là sản nghiệp của Phiền Chiến Vương, cũng là một nơi nổi tiếng ở Dương Thành, làm sao có thể mua được.”
“Tuy nhiên tôi cũng không muốn sở hữu nó mãi mãi, chỉ cần được nhìn thấy vẻ đẹp của nó thì đã rất thoả mãn rồi.”
Vừa nói, Trương Vãn Thanh vừa nhẹ nhàng tựa vào vai Diệp Huyền, ngắm nhìn phong cảnh đẹp như tranh vẽ, ánh mắt càng dịu dàng hơn:
“Tựa như giờ khắc này, tôi đã cảm thấy rất vui vẻ và mãn nguyện rồi.”
Cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của Trương Vãn Thanh, trong lòng Diệp Huyền cũng cảm thấy ấm áp, kìm lòng không được ôm eo Trương Vãn Thanh:
“Vãn Thanh, cô đối xử với tôi thật tốt.”
Trương Vãn Thanh cười, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, hưởng thụ cái ôm nhẹ nhàng của Diệp Huyền, cánh tay ngọc của cô cũng ôm chặt cánh tay hắn. Mặc dù hai người không có động tác thân mật quá mức, nhưng giờ phút này, khoảng cách hai trái tim lần đầu tiên gần sát như vậy!
Tách!
Dương Duy ở phía sau hai người bí mật nhấn nút chụp để ghi lại hình ảnh quý giá này, làm xong, anh ta vội vàng rời đi, đương nhiên không muốn bị đá xuống núi vì phá hỏng tâm trạng của Diệp Huyền.
Dương Duy một khắc cũng không dừng, đi dạo quanh Thủy Long cư chụp ảnh, dự định sau này lấy ra để khoe khoang!
Nhóm người nâng ly cạn chén, một bữa cơm vô cùng vui vẻ!
Lúc này, điện thoại của Diệp Huyền reo lên. Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Lâm Thanh Nham tìm mình, nhưng không ngờ lại là Diệp Trấn Nam - chủ tịch Thương hội Trấn Nam lại gọi tới.
“Diệp lão đại, có chuyện gì sao?” Điện thoại được kết nối, Diệp Huyền lập tức hỏi.
“Thiếu gia.”
Giọng nói của Diệp Trấn Nam hơi khàn khàn: “Có tin người là đứng đầu nhà họ Phùng, Phùng Kim Long, nghe nói anh giết cha con Phùng Tam gia, cho nên bây giờ đang nổi trận lôi đình.”
“Vì vậy ông ta không tiếc ném ra năm trăm triệu để mời một vị cường giả gọi là Khải Thần Chưởng rời khỏi núi để trả thù ngài! Hơn nữa còn chuẩn bị giết người nhà họ Lâm!”
Khải Thần Chưởng chính là ông lão mà Phùng Kim Long tìm trong hang động sâu trong dãy núi phía sau biệt thự!
Cũng chính là cao thủ mạnh nhất hiện tại của nhà họ Phùng!
Diệp Trấn Nam tiếp tục nói: “Khải Thần Chưởng đã ra khỏi núi, bốn mươi phút nữa sẽ giết tới nhà họ Lâm!”
“Vậy mà Phùng Kim Long lại thật sự muốn tiêu diệt nhà họ Lâm? Xem ra ông ta không muốn sống nữa!”
Diệp Huyền nghe Diệp Trấn Nam nói Khải Thần Chưởng đã chạy tới nhà họ Lâm chuẩn bị đồ sát, khuôn mặt hắn lập tức lộ ra sát khí!
Diệp Trấn Nam thấp giọng nói: “Thiếu gia, nếu ngài không có thời gian, tôi phái người tới đối phó với ông ta là được, tránh làm hỏng tâm trạng tốt của ngài.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không cần, bởi vì ông ta dám nhắm vào ông nội Lâm, vậy tôi phải đích thân trở về giết ông ta thì mới vui được. Tôi vừa ăn xong, đúng lúc có thể giãn gân cốt!”
Gọi điện thoại xong, Diệp Huyền có chút xin lỗi: “Vãn Thanh, tôi có chuyện gấp cần giải quyết, tôi sẽ để Dương Duy đưa cô về trước.”