Mục lục
Cuồng Long Xuất Thế - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Tống có địa vị cực kỳ cao, họ cũng có các mối quan hệ trong giới chính trị, vì vậy bữa tối hôm nay được đặt trong một biệt thự riêng đặc biệt cao cấp, được đặt tên là Biệt thự Ven hồ. An ninh ở đây chặt chẽ và chỉ những hội viên cao cấp mới được phép vào, vì vậy không phải lo lắng về việc sẽ gặp phiền phức khi ăn ở đây. Cho nên ở nơi cao cấp này, ngay cả người giàu cũng chưa chắc có thể đến được.

Hơn nữa, biệt thự này của một đệ tử yêu thích của Phiền Chiến Vương, tài sản dưới danh nghĩa Triệu Hồng Hoa. Chỉ có người đàn ông này, người có mối quan hệ trong cả hai giới chính trị và kinh doanh, mới có cách để xây dựng kiểu biệt thự tư nhân này.

Sau khi vào phòng riêng, những món đồ trang trí và nội thất cổ kính bằng gỗ xuất hiện, khiến nơi đây càng thêm cao cấp. Vẻ mặt Lâm Vân Bạch hưng phấn, vội vàng khen ngợi:

“Tống lão gia, tối nay nhờ ngài mà chúng tôi mới có cơ hội đến một nơi cao cấp như vậy!”

Mặc dù Lâm Vân Bạch cũng là chủ tịch của một tập đoàn nhưng đây là lần đầu tiên ông tới đây. Thấy vẻ mặt nịnh nọt của Lâm Văn Bạch, sắc mặt Tống Quốc Đống tốt hơn một chút, ông ta cười đắc ý nói:

“Sau này có thời gian, tôi sẽ thường xuyên đưa mọi người tới đây!”

Lâm Vân Bạch lộ ra dáng vẻ kích động, vội vàng chủ động rót trà cho Tống Quốc Đống, nói: “Cảm ơn nhà họ Tống đã dìu dắt nhà họ Lâm chúng tôi!”

“Ha ha...”

Diệp Huyền thấy trước kia ở Tập đoàn Lâm Thị, Lâm Vân Bạch luôn là người cao cao tại thượng, nhưng bây giờ lại bày ra dáng vẻ chân chó lấy lòng trước mặt cha con nhà họ Tống, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy nực cười.

Hai cha con nhà họ Tống rõ ràng chỉ nói khách sáo nhưng Lâm Vân Bạch lại cho rằng người ta nói thật, không biết ngu dốt hay ngây thơ. Sau khi đã rót trà xong, Tống Quốc Đống cầm một phong bì màu đỏ trong tay, trên đó có dòng chữ ‘Thiệp mời yến tiệc chào mừng Phiền Chiến Vương về Dương Thành’!

Ánh mắt Lâm Văn Bạch không khỏi sáng lên, Lâm lão gia cũng có chút hưng phấn. Nói đến tài nguyên quan hệ, nhà họ Tống nằm trong giới chính trị, mạnh hơn nhiều so với năm gia tộc lớn trong giới kinh doanh!

“Trước khi dùng bữa, cho tôi nói vài lời.”

Sau khi lấy thiệp mời ra, Tống Quốc Đống nói thẳng: “Lâm lão gia, vì chúng ta là bạn cũ, vậy nên tôi cũng nói thẳng.”

“Không phải ai cũng đủ tư cách tham gia yến tiệc chào mừng Phiền Chiến Vương trở về lần này, rất nhiều người trong thành phố đã gửi quà rất hào phóng đến nhà họ Tống chúng tôi, quà tặng chất đống thành một ngọn núi nhỏ chỉ để nhận được thiệp mời.”

“Xét về ân tình cũng như mối quan hệ thì có một số gia tộc lớn có quan hệ thân thiết với nhà họ Tống hơn, nhưng tôi đã từ chối từng người một.”

“Nếu không phải vì cháu trai Tống khải của tôi có tình cảm sâu đậm với Thanh Nham nhà ông thì tôi sẽ không vứt thể diện để lấy thêm một tấm thiệp mời.”

“Cho nên, hy vọng Lâm lão gia có thể nể tình Tống Khải có tình cảm sâu đậm với Thanh Nham, cũng như tôi đã dùng nhiều tâm tư suy tính mà đáp ứng một yêu cầu của tôi!”

Tống Quốc Đống vừa nói vừa cố ý gõ vào thiệp mời, ngụ ý nếu nhà họ Lâm không đồng ý thì sẽ không thể có được tấm thiệp mời này!

Hành động của Tống Quốc Đống khiến nhà họ Lâm cảm thấy không biết nên làm thế nào. Có cơ hội tham gia bữa tiệc chào mừng của Phiền Chiến Vương có nghĩa là có cơ hội làm quen với cấp cao của giới chính trị, thậm chí một bước lên mây!

Bây giờ, cơ hội hiếm có này đang ở trước mặt nhà họ Lâm!

Lâm lão gia điều chỉnh hô hấp rồi nói: “Tống lão gia, nếu anh có gì muốn nói thì cứ nói thẳng!”

“Được!”

Tống Quốc Đống vuốt râu, mỉm cười nói: “Yêu cầu của tôi là Lâm lão gia huỷ bỏ hôn ước cũ giữa Thanh Nham và Diệp Huyền, đồng ý gả Thanh Nham cho Tống Khải nhà tôi!”

“Huỷ bỏ hôn ước giữa Thanh Nham và Diệp Huyền, đồng ý gả Thanh Nham cho Tống Khải?”

Nghe điều kiện của Tống Quốc Đống, Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ lập tức bị dọa sợ!

Ngay cả Lâm Vân Bạch cũng bất ngờ: “Thủ đoạn này của nhà họ Tống này thật sự rất bá đạo và ngang ngược!”

Nhưng trong lòng Lâm Vân Bạch lại không nhịn được cười: “Như vậy thì tốt, không cần vòng vo, dứt khoát đuổi Diệp Huyền ra khỏi nhà!”


Tống Khải cũng thầm hưng phấn: “Gừng càng già càng cay, ông nội nói một câu đã đâm thẳng điểm yếu! Diệp Huyền, cút đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK