Hơn nữa, nhà họ Phùng có mạng lưới quan hệ khổng lồ, cao thủ tụ tập, đương nhiên gia chủ nhà họ Phùng cũng là một cao thủ võ đạo ẩn tàng. Bình thường muốn nhìn thấy ông ta cũng không dễ dàng chứ đừng nói đến việc giết người!
Chuyện này, cực kỳ khó giải quyết!
Có thể nói đây là một nhiệm vụ không có cơ hội thành công!
"Các người thấy thế nào?" Diệp Huyền thấy bọn họ không trả lời nên mỉm cười hỏi.
"Chuyện này…" Lưu Công Thiên hít sâu một hơi, sau đó miễn cưỡng cười nói: "Theo lý thuyết thì phương pháp này có thể thực hiện được…"
Vương Khải và bác sĩ Trương hoàn toàn không dám trả lời. Bọn họ mở nhà hàng, mở phòng khám, làm sao có thể là đối thủ của nhà họ Phùng! Nếu để người nhà họ Phùng biết bọn họ lén lút thảo luận loại chuyện này, chỉ sợ nửa đêm liền xách đao tới chém người!
"Được rồi, đừng nói chuyện công việc nữa." Trương Vãn Thanh thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: "Đã nói hôm nay chúng ta ra ngoài chơi mà! Anh Diệp Huyền, chúng ta qua đó chụp ảnh đi!"
"Được!" Diệp Huyền cười to, dường như cũng không mấy để tâm đến vấn đề thủ tiêu gia chủ nhà họ Phùng mà hắn vừa mới nói.
"Phù…"
Mấy người Lưu Công Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm cầu nguyện Diệp Huyền chỉ là tùy tiện nói ra, nếu không tới lúc hai bên va chạm dữ dội, Dương thành sẽ bị đảo lộn!
Một ngày vui chơi giải trí, chơi đến tám giờ tối mới ai về nhà nấy. Trương Vãn Thanh ở bên cạnh Diệp Huyền cả ngày, không biết cao hứng biết bao nhiêu. Mà tâm trạng của Diệp Huyền cũng rất tốt. Khi trở về, Dương Duy vẫn phụ trách lái xe, tiện đường đưa bác sĩ Trương và Trương Vãn Thanh về!
Mọi người vừa nói vừa cười, khi đi đến một con đường nhỏ, đột nhiên có một người đàn ông đứng chắn ngang đường với ánh mắt u ám!
"Má!" Dương Duy vội vàng đạp phanh, lập tức mắng to một tiếng!
Diệp Huyền cười lạnh. Người nhà họ Phùng thật sự tìm tới cửa!
"Quá dọa người, may mà kịp thời phanh xe!" Dương Duy sợ hãi một trận, chỉ ra ngoài cửa sổ xe mắng: "Muốn tìm chết à?!"
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, trên mặt đất có một bóng đen dài hai mét! Cái bóng chiếu xiên sau lưng gã, khẽ lắc lư theo chuyển động của bước chân, cảnh tượng rất u ám!
"Người kia không sao chứ, đêm hôm khuya khoắt chạy ra giữa đường cái, có khi đầu óc có vấn đề!" Trương Vãn Thanh định mở cửa xe ra, đi xuống xem người đàn ông kia xảy ra chuyện gì.
"Đừng nhúc nhích. Để tôi." Diệp Huyền nhắc nhở.
Nhìn thấy biểu cảm khác thường của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh lập tức đoán được có gì đó không đúng!
Diệp Huyền mở cửa xe, không chút do dự bước ra.
"Diệp Huyền…"
Ánh mắt Trương Vũ Hà ngưng trọng, sau khi nhìn kỹ khuôn mặt của người trên đường, ông lập tức giật nảy mình!
"Diệp Huyền! Người đó không đơn giản, đừng đi qua!"
Trương Vũ Hà căng thẳng, vội vàng hét lên với Diệp Huyền: "Đó là Nắm đấm sắt Triệu Mẫn, hộ vệ của nhà họ Phùng!"
"Người kia là Nắm đấm sắt Triệu Mẫn của nhà họ Phùng?" Nghe vậy, sắc mặt Trương Vãn Thanh lập tức tái nhợt!
Dương Duy trừng to hai mắt, lẩm bẩm: "Nguy rồi, vừa rồi mình mới mắng hắn ta!"
Chỉ có Diệp Huyền là mang vẻ mặt khinh thường, cười nói: "Ha ha, quả nhiên là người nhà họ Phùng đến. Khó trách hơi thở của người này nặng nề hung ác như vậy."
"Diệp Huyền!" Trong lòng Trương Vũ Hà lo sợ bất an, nhưng thấy Diệp Huyền đã đi về phía trước, ông không còn cách nào khác đành phải đi theo!
"Ồ, là anh Triệu Mẫn sao, tôi là Trương Vũ Hà, không biết sao anh lại đến đây thế?"
"Tôi tới giết hắn!" Trong mắt Triệu Mẫn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền!
"Diệp Huyền và tôi là bạn bè, không biết anh có thể nể mặt tôi…"