“Vãn Thanh?”
Diệp Huyền vội vàng tăng tốc đi qua, tới nơi, hắn vui vẻ hỏi: “Sáng sớm mà sao cô lại tới đây?”
“Hì hì.”
Trương Vãn Thanh vén mái tóc mềm mại của mình sang một bên, hơi ngại ngùng nói: “Hôm qua tôi nghe anh nói muốn ăn điểm tâm Hải Đường, cho nên đặc biệt làm một ít cho anh, hy vọng anh sẽ thích.”
Diệp Huyền hơi ngạc nhiên nói: “Điểm tâm Hải Đường phải được làm bằng cánh hoa hải đường mới thu hoạch và còn tươi, quy trình làm rất rườm rà và phức tạp, ít nhất phải mất hai đến ba tiếng mới có thể làm xong.”
“Sáng sớm đã làm xong, không phải là phải dậy lúc trời mới tờ mờ sáng sao? Thêm nữa nếu muốn tìm những cánh hoa hải đường mới thu hoạch thì chắc hẳn cũng phí đi không ít tâm tư, đúng chứ?”
Nghe Diệp Huyền nói, Trương Vãn Thanh không khỏi đỏ mặt, thấp giọng nói: “Mặc dù quá trình này hơi mệt, nhưng nghĩ đến việc anh vui vẻ thì hết thảy đều đáng giá mà.”
Nói rồi, Trương Vãn Thanh đưa điểm tâm cho Diệp Huyền, trong mắt lóe lên vẻ mong đợi: “Cầm lấy! Hy vọng anh Diệp Huyền không chê!”
Diệp Huyền nhận lấy hộp đồ ăn vặt, sau đó lại nhìn thấy bàn tay nhỏ bé tinh tế của Trương Vãn Thanh bị bỏng đỏ vì nhào bột, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy vô cùng đau lòng. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay như ngọc của Trương Vãn Thanh, nói với vẻ mặt dịu dàng:
“Vãn Thanh, cô vì làm điểm tâm cho tôi mà bị bỏng, chắc chắn rất đau đúng không?”
“Không sao.”
Được bàn tay Diệp Huyền nắm chặt, Trương Vãn Thanh càng cảm thấy xấu hổ: “Anh Diệp Huyền, điểm tâm vẫn còn nóng, anh nhanh chóng ăn đi.”
Diệp Huyền vội vàng gật đầu, nhìn đôi mắt đẹp của cô: “Tôi nhất định sẽ ăn hết, tuyệt đối không lãng phí. Vãn Thanh, cảm ơn lòng tốt của cô.”
“Hì hì.”
Trương Vãn Thanh cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, sau đó rút tay về: “Anh Diệp Huyền, nơi này người đến người đi, chúng ta vẫn giữ liên lạc trên WeChat đi. Tôi, tôi về bệnh viện làm việc đây.”
Nhìn bóng dáng dần dần biến mất của Trương Vãn Thanh, Diệp Huyền sờ hộp đồ ăn còn nóng, đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động, vô thức lộ ra nụ cười ấm áp. Bên cạnh cổng, Lâm Thanh Nham nhìn thấy tương tác giữa hai người, cảm thấy rất khó chịu.
“Thanh Nham, con có nhìn thấy không?”
Lâm Vân Bạch mím môi, nói một cách lạnh lùng: “Từ lâu cha đã thấy Diệp Huyền là một tên phóng đãng, vừa sáng sớm liền cùng phụ nữ anh anh em em. Loại đàn ông này có thực sự đáng để con động tâm không?”
“Thanh Nham, một người như Diệp Huyền hoàn toàn không xứng ở bên cạnh con, kịp thời quay đầu đi!”
“Nếu không, một ngày nào đó khi con đã chìm đắm vào mà nó lại chọn người phụ nữ khác, con sẽ hối hận không kịp.”
Lâm Vân Bạch châm ngòi thổi gió, khuyên nhủ Lâm Thanh Nham.
“Cha, cha không cần phải nói như vậy.”
Lâm Thanh Nham hít sâu một hơi, sau đó nói tiếp: “Chuyện tình cảm con sẽ xem xét rồi xử lý.”
“Ôi chao.”
Lâm Vân Bạch ra vẻ bất đắc dĩ rồi một mình đi đến văn phòng. Lâm Thanh Nham vẫn đứng đó ngây người. Trong đầu cô nhớ lại hình ảnh Diệp Huyền lo lắng kéo bàn tay nhỏ nhắn của Trương Vãn Thanh, trong lòng cảm thấy chua xót và khó chịu. Trong nội tâm cô khó chịu việc Diệp Huyền dịu dàng và quan tâm đến Trương Vãn Thanh, thân mật chủ động nắm tay Trương Vãn Thanh, đây là hành động mà cô chưa bao giờ được hưởng thụ!
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham cũng có thể hiểu được tâm trạng của Diệp Huyền. Dù sao Trương Vãn Thanh cũng xinh đẹp như tiên nữ, chỉ vì Diệp Huyền thuận miệng nói mà cô nàng có thể tự mình dậy làm đồ điểm tâm tình yêu từ lúc trời còn tờ mờ sáng!
Trương Vãn Thanh không quan tâm tay mình bị bỏng, nhân lúc điểm tâm còn nóng đưa tới cho Diệp Huyền, cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, đích thân giao chúng cho hắn!