“Ngủ chung giường với cô?”
Nghe giọng khóc lóc cầu xin của Lâm Thanh Nham, trong lòng Diệp Huyền không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện gì mập mờ giữa mình và Lâm Thanh Nham, mà ngược lại còn có mong muốn muốn bảo vệ cô mãnh liệt.
“Cho dù bề ngoài cô ấy mạnh mẽ và kiêu ngạo đến đâu thì vẫn là một người phụ nữ yếu đuối!”
“Sự việc tối nay thực sự đã khiến cô ấy vô cùng sợ hãi!”
Trong lòng Diệp Huyền mềm nhũn, hắn cũng nhìn thấy sự mềm yếu ẩn dưới vỏ bọc mạnh mẽ của Lâm Thanh Nham!
Hắn cười khẽ: “Được rồi, sau khi giải quyết Phùng Kim Long xong, tôi sẽ lập tức trở về, đêm nay nhất định sẽ để cô ngủ yên giấc!”
Nói rồi, Diệp Huyền nhẹ nhàng vỗ tấm lưng xinh đẹp của Lâm Thanh Nham!
“Anh đã hứa với tôi rồi nhất định phải làm được đấy!”
Lâm Thanh Nham dịu dàng ngước lên nhìn Diệp Huyền, đôi mắt rưng rưng nước mắt, đồng thời cũng cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể Diệp Huyền, lúc này cô mới nhận ra mình quá nhiệt tình và chủ động, vội vàng buông Diệp Huyền ra.
“Sao vậy, hóa ra cô cũng cảm thấy xấu hổ sao? Được rồi, tôi ra ngoài đây, tôi sẽ về sớm.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, sau đó xoay người đi ra ngoài. Lâm Thanh Nham nhìn bóng dáng Diệp Huyền dần xa, cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không trở về phòng, trong lòng cảm thấy ngổn ngang!
… Đêm càng lúc càng khuya.
Diệp Huyền gọi điện thoại cho chủ nhà hàng là Triệu Hồng Hoa, yêu cầu anh ta sắp xếp cấp dưới xử lý thi thể của Khải Thần Chưởng, dặn dò phải hết sức thận trọng để không gây hoảng loạn.
Khi Triệu Hồng Hoa tận mắt nhìn thấy cái chết thảm khốc của Khải Thần Chưởng, anh ta khiếp sợ sâu sắc, đồng thời càng thêm kính sợ Diệp Huyền!
Sau khi kêu đàn em xử lý thi thể xong, Triệu Hồng Hoa không về nhà ngay!
Để cho ổn thoả, anh ta còn cố ý sắp xếp người canh giữ bên ngoài biệt thự nhà họ Lâm để đảm bảo an toàn cho nhà họ Lâm!
Phía bên kia.
Phùng Kim Long ngồi trong thư phòng với vẻ mặt nghiêm trọng!
Toàn bộ thư phòng ngập trong bầu không khí ngột ngạt, sắc mặt Phùng Kim Long vô cùng u ám!
Ông ta đã cho người mang thi thể của Phùng Tam gia và Phùng Lượng về!
Nghĩ đến cái chết thương tâm của em trai và cháu trai, ông ta nóng lòng muốn xé xác Diệp Huyền thành từng mảnh!
Trong nhà họ Phùng, mặc dù Phùng Lượng không có bất kỳ thành tựu lớn nào, nhưng Phùng Kim Long cũng không có bất kỳ sự bất mãn và chán ghét nào đối với hắn ta!
Dù sao không phải mỗi người sinh ra liền có thể có sức mạnh và sự quyết đoán vượt trội giống như ông ta!
Nhà họ Phùng còn là một trong năm gia tộc lớn ở Dương Thành, muốn nuôi một kẻ vô công rỗi nghề như Phùng Lượng đương nhiên cũng không có áp lực gì!
Từ nhỏ, Phùng Lượng đã rất thân thiết với bác của mình!
Mặc dù ông ta không có ý muốn trọng dụng Phùng Lượng, nhưng cũng chưa bao giờ coi hắn ta là người ngoài!
Bây giờ, Phùng Lượng đã bị giết, về sau ông ta sẽ không bao giờ được nghe thấy tiếng gọi bác cung kính và thân mật của hắn ta nữa!
“Cháu yên tâm, bác đã để Khải Thần Chưởng đại sư rời núi rồi!”
Hai mắt Phùng Kim Long đỏ như máu: “Diệp Huyền, tôi phải ngũ mã phanh thây cậu, báo thù cho em trai và cháu trai của tôi!”
Rầm!
Cửa sổ đột nhiên mở ra, Phùng Kim Long sợ tới mức nhanh chóng quay đầu lại nhìn!
Ông ta thấy Diệp Huyền dựa vào cửa sổ, thoải mái hút một điếu thuốc!
Trong lòng Phùng Kim Long chấn động, ông ta trừng mắt nhìn Diệp Huyền nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Ông ta đã từng xem ảnh của Diệp Huyền!
Tuy nhiên, điều ông ta không ngờ là Diệp Huyền lại dám đơn thương độc mã xuất hiện ở đây!
“Ông là gia chủ nhà họ Phùng, Phùng Kim Long?” Diệp Huyền liếc nhìn ông ta, lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy, là tôi!”