Chu đại sư lập tức bị chưởng phong của Diệp Huyền đánh bay ra ngoài, nặng nề đụng vách tường rồi ngã xuống, xương trong ngực vỡ tan tành, máu tươi phun ra!
“Thằng nhóc này... Quá kinh khủng...”
Nói xong, Chu đại sư chết.
Diệp Huyền khẽ lắc đầu: “Đồ vô dụng.”
Hắn nghĩ thầm, những võ giả nho nhỏ như mấy người làm sao chống lại được tôi, một tu tiên giả? Thật không thể hiểu nổi.
“Chu đại sư!”
Phùng Tam gia thấy thế lập tức sợ hãi, không thể tin được sự thay đổi đột ngột xảy ra trước mắt!
Diệp Huyền quả thật quá lợi hại, giống như một vị thần!
“Đến lượt ông!”
Diệp Huyền cười lạnh, từng bước tiến lại gần Phùng Tam gia!
“Đừng... Không...!”
Phùng Tam gia vốn tưởng rằng muốn tiêu diệt một tên nhóc mới nổi lên ở Lâm Thị sẽ rất dễ dàng. Không ngờ, trong tập đoàn Lâm Thị thật sự có một vị đại thần đoạt mệnh như Diệp Huyền!
Chỉ cần Diệp Huyền vừa ra tay, cục diện trong nháy mắt liền xoay chuyển!
“Tất cả lỗi lầm đều do tập đoàn Thiên Di gây ra, Ngô Long Tôn là người đứng sau, hắn nhờ tôi xử lý tập đoàn Lâm Thị!”
Phùng Tam gia quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng cầu xin tha thứ.
“Ha ha.”
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng: “Đừng lo, bất kể là Ngô Long Tôn hay là tập đoàn Thiên Di thì đều không thể sống được nữa. Ông lên đường trước đi!”
Vừa nói, Diệp Huyền vừa phóng kim châm!
Phùng Tam gia chết trong đau đớn!
Ra khỏi biệt thự của Phùng Lượng, Diệp Huyền lập tức gọi cho Giang Kim Bưu.
“Phùng Tam gia và con trai của ông ta, cũng như một hộ vệ nhà họ Phùng tên Chu đại sư đã chết, ông có cách nào xử lý không?”
Giang Kim Bưu chấn động, ba mươi giây sau vẫn chưa thể tỉnh táo lại!
Chỉ nửa tiếng trước, Diệp Huyền đã giết chết Lý Thạch, cao thủ do nhà họ Phùng phái tới, hiện trường vẫn chưa được xử lý triệt để!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cha con Phùng Tam gia của nhà họ Phùng và cả Chu đại sư, hộ vệ giỏi nhất nhà họ Phùng cũng chết trong tay Diệp Huyền!
Trời ơi, thủ đoạn người này cũng quá đáng sợ rồi!
“Sao? Nếu ông không xử lý được thì tôi tìm người khác đến giải quyết hậu quả vậy.”
Diệp Huyền không nghe thấy câu trả lời của Giang Kim Bưu nên hỏi lại.
Lúc này Giang Kim Bưu mới tỉnh táo lại: “Diệp Huyền, không thành vấn đề, tôi có thể xử lý!”
“Nhất định có thể!”
“Tuy nhiên, cha con Phùng Tam gia đồng thời bị giết, người đứng đầu nhà họ Phùng là Phùng Kim Long nhất định sẽ không buông tha cho cậu.”
Vẻ mặt Diệp Huyền thờ ơ: “Ông ta không thể đối phó với tôi, bởi vì ông ta sẽ không sống được bao lâu nữa. Bất cứ ai muốn huỷ hoại tập đoàn Lâm Thị đều sẽ không được chết tử tế.”
Nghe vậy, đầu Giang Kim Bưu đột nhiên nổ tung, ông sững sờ... Thật là mạnh miệng!
Gọi điện thoại xong, ông hưng phấn ôm lấy vợ Vương Lệ của mình: “Bà xã, may là bà có mắt nhìn, sớm đề nghị tôi tạo mối quan hệ với Diệp Huyền!”
Sắc mặt Vương Lệ cũng tái nhợt, kinh ngạc nói: “Diệp Huyền, rốt cuộc cậu ta là người như thế nào, vậy mà lại có thể khinh khủng như vậy...”
Họ vội vàng nói hết thảy mọi chuyện cho ông cụ nhà họ Lưu, hai cha con Lưu Công Thiên cũng bị sốc đến mức một lúc lâu chưa hoàn hồn!
… Bên này, Diệp Huyền đi tới cửa biệt thự, đánh thức một tên vệ sĩ đang ngất xỉu trên mặt đất.
“Tha cho tôi, tôi cũng chỉ là một người làm công mà thôi!”
Gã ta nhìn Diệp Huyền, run rẩy vì sợ hãi, ánh mắt vô cùng khủng hoảng!
Diệp Huyền không nhịn được mím môi cười, hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương bừa bãi người vô tội, cũng không làm khó dễ một người yếu đuối, nếu không thì lúc nãy tên vệ sĩ này đã chết rồi.
Diệp Huyền vỗ vỗ vai vệ sĩ: “Cậu đi nói với Phùng Kim Long rằng số tiền bồi thường cho tổn thất của công trường xây dựng của tập đoàn Lâm thị là năm trăm triệu.”
Mười lăm phút sau, nhà họ Phùng.
Trong phòng nghiên cứu trên tầng hai, anh cả của Phùng Tam gia, cũng là gia chủ của nhà họ Phùng, Phùng Kim Long, đang tập trung luyện tập thư pháp tại bàn làm việc. Vệ sĩ vội vàng chạy vào.
Động tác tay của Phùng Kim Long dừng lại, không ngẩng đầu, hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”
“Gia chủ...”
Vệ sĩ quỳ xuống với vẻ mặt sợ hãi, nhưng không dám nói một lời. Ánh mắt Phùng Kim Long lóe lên sự sắc bén, trầm giọng quát: “Mau nói đi!”
“Phùng Tam gia và Phùng Lượng thiếu gia đã... Chết rồi!”
Từ trước đến nay Phùng Kim Long luôn trầm ổn nhưng lúc này hiếm khi run rẩy!
“Hung thủ là ai?”
Phùng Kim Long nghiến răng dữ tợn, ánh mắt lóe lên sát khí!
“Là... Là Diệp Huyền giết.”