Thanh lập tức vui vẻ trở lại, mỉm cười ôm Diệp Huyền nói: “Chị Thanh Nham nói
đúng, anh Diệp Huyền gặp ai cũng yêu!”
“Ha ha!”
Diệp Huyền
cười ha hả, tâm trạng rất tốt.
Lâm Thanh
Nham lo lắng khi biết Diệp Huyền đi dự sinh nhật, nhưng tối nay cô phải tham
gia một sự kiện lớn, nên chỉ dặn dò Trương Vãn Thanh phải trông chừng Diệp
Huyền cẩn thận.
Trương Vãn
Thanh cũng suy nghĩ cách ăn mặc để thu hút mọi sự chú ý của Diệp Huyền, không
thể để hắn bị Diệp Thanh Di kia quyến rũ.
“Giờ vẫn
còn sớm, chúng ta đến Thủy Long Cư xem tình hình Dương Duy thế nào đi.”
Lời đề
nghị của Diệp Huyền lập tức khiến Trương Vãn Thanh tò mò. Cô biết Dương Duy
muốn bái Diệp Huyền làm thầy, mấy ngày nay đang rèn luyện không ngừng nghỉ, vô
cùng hăng hái.
Trên đỉnh
Vân Thủy sương mù vẫn bao phủ, Dương Duy thì mồ hôi nhễ nhại. Tuy nhiên, sau
mấy ngày rèn luyện, anh ta đã không còn ngã quỵ giữa lưng chừng núi.
Dù chưa
thể leo lên đến đỉnh núi trong bốn mươi phút, Diệp Huyền cũng nhận ra được sự
kiên cường và quyết đoán của Dương Duy.
Chàng trai
này tuy có nội lực yếu kém nhưng ý chí thoát khỏi kiếp phế vật lại vô cùng mãnh
liệt.
Anh ta
quyết tâm thực hiện cho bằng được mục tiêu leo lên đỉnh núi trong bốn mươi
phút.
Thời gian
trôi qua rất nhanh, bầu trời dần dần tối sầm lại, bữa tiệc cũng sắp sửa bắt
đầu.
“Bây giờ
tôi mệt và đói quá đi mất!”
Dương Duy
tắm rửa xong, bụng đã réo vang. Diệp Huyền cười nói: “Cùng tôi đi dự sinh nhật
Diệp gia tiểu thư đi, ở đó chắc chắn sẽ có không ít món ăn ngon đang chờ chúng
ta!”
Dương Duy
lập tức nuốt nước miếng: “Cảm ơn đại ca và chị dâu đã cho em cơ hội được mở
rộng tầm mắt!”