Không chỉ chỉ rõ được nơi ẩn náu của Thiên Thần Tông mà tung tích của hai tội phạm chạy trốn khác là Phong Thiểm Lôi, Triệu Nhất Thương cũng tìm được!
Điều này khiến Tiêu Băng Tuyết cảm thấy vừa hưng phấn lại vừa xấu hổ. Dù sao cô cũng đã nói trước mặt mọi người rằng cô sẽ không nhận sự giúp đỡ của Diệp Huyền!
Vậy bây giờ không phải đang tự tát vào mặt mình sao?
“Lập tức hành động, bắt tù nhân về! Tôi muốn hỏi rõ ràng mối quan hệ của họ với Diệp Huyền là gì?”
Tiêu Băng Tuyết ra lệnh, Chiến bộ ngay lập tức triển khai hành động bắt giữ!
“Hành động!”
Vì hành động lần này được chuẩn bị kỹ lưỡng nên toàn bộ quá trình bắt giữ diễn ra rất suôn sẻ, chỉ có một số binh sĩ bị thương ngoài da nhẹ.
“Nếu không muốn bị đánh thì thành thật trả lời câu hỏi của tôi!”
Khuôn mặt Tiêu Băng Tuyết nghiêm nghị, phụ tá Vương Phi đang đứng bên cạnh cô với dùi cui điện trong tay, sẵn sàng đối phó với Thiên Thần Tông và những người khác bất cứ lúc nào!
“Đã rơi vào tay cô, muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”
Thiên Thần Tông bị trói ném xuống đất, gã yếu đến mức không muốn chống cự để phải bị đánh thêm nữa!
“Anh có biết Diệp Huyền không?”
Tiêu Băng Tuyết vô cùng nghiêm nghị, hiển nhiên vẫn là không bỏ qua chuyện của Diệp Huyền. Phụ tá Vương Phi cũng cảm thấy giữa Diệp Huyền và Thiên Thần Tông có mối liên hệ, thậm chí còn cho rằng Diệp Huyền đã bán Thiên Thần Tông nên manh mối Diệp Huyền cung cấp mới chính xác. Tuy nhiên, Thiên Thần Tông tỏ ra mờ mịt: “Diệp Huyền? Hắn là ai? Tôi không biết người này!”
Sau khi nghe được câu trả lời của Thiên Thần Tông, đám người Tiêu Băng Tuyết không khỏi cau mày, xét theo phản ứng tự nhiên của Thiên Thần Tông thì có lẽ gã không nói dối. Cứ như vậy, mọi người càng thêm nghi ngờ!
“Diệp Huyền lấy đâu ra tin tức về nơi ẩn náu của Thiên Thần Tông? Dù sao Chiến bộ của chúng ta mất một tuần mà vẫn không tìm ra tung tích của ba tên tội phạm này!”
Tiêu Băng Tuyết không khỏi nghi ngờ, càng thêm thắc mắc về thân phận của Diệp Huyền!
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Băng Tuyết vang lên, là thủ lĩnh tối cao của Chiến khu Tây Bắc, cha của Tiêu Băng Tuyết, Hoàng Bắc Long.
“Cha, đêm hôm khuya khoắt, cha tìm con có chuyện gì vậy?”
Tiêu Băng Tuyết cảm thấy bất an!
Bởi vì Hà Soái, thủ lĩnh Chiến bộ Giang Nam, đã nói sẽ thông báo cho cha cô về việc Tiêu Băng Tuyết bắt giữ Diệp Huyền.
“Con còn không biết xấu hổ hỏi cha sao?”
Hoàng Bắc Long hiếm khi tức giận với Tiêu Băng Tuyết, nhưng cũng không phải vì chuyện bắt giữ Diệp Huyền: “Con thế mà dám trộm thư hôn ước, sau đó ép Diệp Huyền hủy bỏ hôn ước?”
“Chẳng những trộm thư, ép Diệp Huyền từ hôn, thậm chí còn bắt hắn về Chiến bộ!”
Tiếng gầm của Hoàng Bắc Long truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại gần như xé nát màng nhĩ của Tiêu Băng Tuyết!
Có thể thấy, Hoàng Bắc Long đã nhận được thông báo từ Chiến bộ Giang Nam, Tiêu Băng Tuyết thực sự đã bắt giữ Diệp Huyền như nghi phạm hình sự!
Ông lập tức chạy đến thư phòng tìm thư hôn ước, quả nhiên nó đã biến mất!
Lần này thật sự là chuyện lớn!
Nghe được giọng nói như sư tử gầm của Hoàng Bắc Long, Tiêu Băng Tuyết sợ đến tim đập kịch liệt!
Tuy nhiên, cô vẫn nói với thái độ kiên cường: “Cha, con không còn là trẻ con nữa, con hy vọng mình có thể tự quyết định chuyện hôn nhân đại sự của mình! Con không muốn cưới Diệp Huyền!”
“Lớn mật!”
Hoàng Bắc Long càng tức giận hơn, hét lớn: “Con phải biết vì cuộc hôn nhân này mà cha đã bỏ ra không ít tâm tư! Diệp Huyền không phải người bình thường, con có hiểu không?”
Tiêu Băng Tuyết không phục, nói: “Đúng! Hắn không phải là người bình thường, hắn là cái đồ háo sắc, một tên cuồng vọng, ngạo mạn và hoàn toàn là một tên khốn!”
Sau khi nghe Tiêu Băng Tuyết chế nhạo Diệp Huyền, Hoàng Bắc Long tức giận đến ngực thắt lại:
“Con gái, con nghĩ rằng mình không còn nhỏ nhưng thực chất con vẫn nhìn sự việc quá nông cạn!”
“Sự hiểu biết và nhìn nhận về Diệp Huyền của con chỉ dừng lại ở bề ngoài! Diệp Huyền trông có vẻ tầm thường nhưng thật ra lại là thiên tài hiếm có trên thế giới! Con đúng là có mắt không tròng!”
“Dù thế nào đi nữa, cuộc hôn nhân này tuyệt đối không được phép hủy bỏ! Con đi tìm Diệp Huyền và yêu cầu hắn tiếp tục thực hiện hôn ước! Hạn cho con phải giải quyết chuyện này xong trong vòng một tuần!”
Nghe xong những lời này Tiêu Băng Tuyết liền trợn tròn mắt!
Phải làm sao bây giờ!