Giọng nói Diệp Huyền bình thản nhưng người đàn ông lùn không biết Diệp Huyền đang đứng đó nên bị doạ đến mức hồn bay phách lạc, tranh thủ thời gian nâng thi thể người đàn ông cao lên rồi chạy như điên!
Cái tên Diệp Huyền thực sự quá đáng sợ!
Nhất định phải để đại ca Triệu Tam Đao đến giết hắn!
Sau khi thoải mái giết kẻ địch, Diệp Huyền không khỏi cười lạnh: “Rác rưởi!”
Hắn cũng không tới tập đoàn Lâm Thị đi làm, mà là trở lại nhà họ Lâm. Bởi vì hắn đã đồng ý với Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ rằng chỉ cần Lâm Thanh Nhan vẫn chưa có câu trả lời chính thức thì hắn sẽ không về nhà hay ngủ chung với Lâm Thanh Nhan, cũng sẽ không miễn cưỡng Lâm Thanh Nhan đi cùng với mình.
Tuy nhiên hắn sẽ thỉnh thoảng đến đánh cờ với Lâm lão gia hoặc thưởng thức món ngon mà Lý Gia Tuệ nấu, bởi vì họ đối xử với Diệp Huyền tựa như người một nhà. Cho nên Diệp Huyền đi khắp nơi dạo một vòng liền về thẳng Thủy Long cư, nơi đây đã là sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn.
Một bên khác.
Tiêu Chính đi đến trước mặt nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết rồi kể hết mọi chuyện!
“Hắn lợi hại đến thế sao?” Sắc mặt Tiêu Băng Tuyết thay đổi.
Phụ Tá Vương Phi nghe Tiêu Chính nói xong cũng cảm thấy không có khả năng: “Tiểu thư, bản lĩnh Tiêu Chính có hạn, cho nên mới cảm thấy Diệp Huyền khủng bố như vậy mà thôi.”
“Thật sự là vậy sao?”
Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết lộ ra vẻ tức giận, mặc dù thực lực Tiêu Chính không phải đặc biệt mạnh, tuy nhiên cô cũng biết năng lực điều tra của Tiêu Chính tuyệt đối là giỏi nhất. Có thể thấy được Diệp Huyền nhất định đã được huấn luyện phản trinh sát, loại người có bản lĩnh cao siêu như vậy trên cơ bản đều xuất thân từ Chiến bộ!
“Chẳng lẽ trước kia hắn từng ở trong Chiến bộ?”
Tiêu Băng Tuyết suy nghĩ, lúc này, phụ tá xinh đẹp chỉ một chiếc Audi A6L đang leo thẳng lên đỉnh núi.
“Tiểu thư, mau nhìn xem, Diệp Huyền lái xe lên núi!”
Tiêu Băng Tuyết lập tức biến sắc, bởi vì đỉnh núi không phải nơi nào khác mà là Thủy Long cư!
“Hắn đi đến Thủy Long cư làm gì? Chúng ta nhanh đi lên đó!”
Tiêu Băng Tuyết vội vàng lên xe, đuổi theo xe của Diệp Huyền. Tiêu Băng Tuyết nhìn thấy Diệp Huyền lái xe lên núi, lập tức muốn đuổi theo, muốn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Ở phía trước, Diệp Huyền đã đến Thủy Long cư.
“Thiếu gia, hoan nghênh về nhà!”
Mười tám nữ quản gia xinh đẹp nở nụ cười, đều nhịp cúi đầu chào hoan nghênh, khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng mê người, quả thật đẹp không sao tả xiết!
Các cô gái tích cực vây tới, mỉm cười nói: “Thiếu gia, đồ ăn khuya đã chuẩn bị xong rồi ạ!”
“Ngài muốn tắm rửa, thay quần áo hay ăn khuya trước để chúng tôi hầu hạ ngài?”
Nhóm nữ quản gia xinh đẹp chẳng những thích vẻ ngoài anh tuấn của Diệp Huyền mà còn thích tính cách hài hước của hắn, càng bội phục bản lĩnh của hắn hơn!
Cho nên họ hận không thể ở bên cạnh Diệp Huyền mỗi ngày, khoảnh khắc ở bên cạnh hắn khiến người ta cảm thấy thảnh thơi khoan khoái vô cùng.
“Không cần phiền phức như vậy, chuyện tắm rửa, thay quần áo tự tôi làm được rồi!”
Diệp Huyền chú trọng nguyên tắc, mặc dù sắc đẹp trước mắt, tuy nhiên hắn cũng tuyệt đối tôn trọng cấp dưới!
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy có tiếng ô tô đang chạy lên!
“Có người tới, mọi người cứ bận rộn đi, miễn cho người khác nghĩ mỗi ngày tôi đều ăn chơi đàng điếm!”
Diệp Huyền trêu chọc một tiếng, mười tám nữ quản gia xinh đẹp không nhịn được đỏ mặt, lập tức nghe lệnh lui xuống. Còn Diệp Huyền ở cửa ra vào ung dung hút thuốc lá, nhìn sang hướng tiếng xe truyền đến.
Chẳng bao lâu, Tiêu Băng Tuyết và hai người phụ tá đã tới nơi, họ nhìn thấy Diệp Huyền đứng tại Thủy Long cư, lập tức quát lên:
“Diệp Huyền, anh quá làm càn, vậy mà dám lén xông vào Thủy Long cư?”